Chương 15: Không gian trống không

Ngu Thanh Nhàn sờ đầu Giang Mộc Tâm:

"Ngày mai rồi tính."

Giang Mộc Tâm gật đầu, Giang Thủy Tâm thì chăm chú ăn cơm, hoàn toàn không quan tâm ở đâu.

Nửa đêm khi hai chị em Giang Mộc Tâm đã ngủ say, Ngu Thanh Nhàn mở mắt ra, bắt đầu thử mở không gian mang theo mình. Đêm qua cô đã thử nhưng không có linh lực thì không mở được, sáng nay cô đã dẫn khí nhập thể thành công, theo lý mà nói thì có thể mở được rồi.

Ngu Thanh Nhàn thử điều động linh khí kích hoạt động phủ trong đầu, chẳng mấy chốc trên mặt cô đã lộ ra nụ cười, thân hình lập tức lóe lên, biến mất khỏi phòng.

Ngu Thanh Nhàn tiến vào trong không gian, nụ cười trên mặt chợt cứng lại.

Đan dược cô bày đầy giá đâu?

Linh thạch chồng chất như núi đâu?

Pháp khí của cô đâu? Linh thảo linh quả khó khăn lắm mới tìm thấy đâu?

Đều đi đâu hết rồi? Sao lại là một không gian trống rỗng?

À, cũng không thể nói là trống rỗng, ít nhất linh tuyền cô thu hoạch được ở bí cảnh vẫn còn ở đây.

[Kí chủ, vì đan dược, linh thạch, pháp khí, linh thảo của cô không phù hợp với thế giới này, cho nên hệ thống tự đồng thu về. Có điều kí chủ không cần lo lắng, mấy thứ đó chỉ là hệ thống tạm thời bảo quản, đợi kí chủ cởi bỏ trói buộc với hệ thống thì sẽ trả lại đầy đủ.] Hệ thống xuất quỷ nhập thần xuất hiện đúng lúc.

Nụ cười của Ngu Thanh Nhàn từ từ vặn vẹo.

"Ta sẽ giết hệ thống."

Không gian trống không tạo thành đả kích rất lớn đối với Ngu Thanh Nhàn, khiến cho cô buổi đêm muốn minh tưởng cũng không thể chuyên tâm, ngủ cũng không ngon, ngày hôm sau tinh thần có chút uể oải.

Giang Mộc Tâm nhìn ra, lại bị Ngu Thanh Nhàn dùng lý do ngủ không ngon để qua loa lấy lệ.

Ba mẹ con vừa rời giường, chị Lý đã đến gõ cửa.

Tối hôm qua chị đã nói với chồng về chuyện Ngu Thanh Nhàn muốn mua nhà, chồng chị cũng rất vui mừng, sáng sớm trước khi đi làm con dặn riêng chị Lý, bảo chị làm bữa sáng gọi mấy mẹ con Ngu Thanh Nhàn cùng ăn.

Ngu Thanh Nhàn không lay chuyển được sự nhiệt tình của chị Lý, đành ăn sáng ở nhà chị, bữa sáng là mì, có bỏ trứng gà và rau xanh, thêm chút hành lá, dầu vừng, rất thơm ngon.

Lúc ăn sáng, em trai của chị Lý đến, anh ta tên là Lý Xuyên, là một người đàn ông trung thực.

Trong thời gian này, vì biến cố gia đình khiến cho tâm sức đều tiều tụy, nhìn thấy ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn, anh ta cũng chỉ nhạt nhẽo chào một câu, rồi ngậm miệng không nói.

Anh ta không giống với người buôn bán mà Ngu Thanh Nhàn thường gặp được.

Chị Lý chỉ hận rèn sắt không thành thép, liếc nhìn em trai nhà mình rồi giải thích với Ngu Thanh Nhàn:

"Em à, em trai chị không thích nói chuyện, nhưng con người không xấu, là một người tính tình phúc hậu. Nó mở cửa hàng đặc sản núi rừng, cũng vì giá cả phải chăng, không cân điêu cân thiếu, con người cũng thành thật, nên mới có nhiều người cam tâm tình nguyện làm ăn với nó."

Là chị gái ruột, chị Lý rất hài lòng khi có một đứa em trai như vậy, trong giọng nói còn mang theo vẻ tự hào.

Em trai chị Lý có nhân phẩm tốt, cũng móc tim móc phổi ra đối đãi với người chị gái này.

Năm đó, lúc chị vừa cưới chồng, trong nhà không có tiền, mẹ chồng lại là một người tính tình thủ đoạn, luôn tìm cách bòn rút chị, em trai đã bỏ ra rất nhiều cho chị.

Sau này chồng chị nhìn trúng việc làm ăn mở khách sạn, nhưng trong tay họ không đủ tiền mua đất xây nhà, vẫn là em trai chị bán nhà cưới vợ đi để giúp họ, chồng chị lại mượn thêm tiền từ anh em thân thiết, lúc này mới xây được căn khách sạn ở trung tâm thành phố.

Bởi vì năm đó em trai chị Lý đã ra tay giúp đỡ rất nhiều, cho nên hiện giờ chị cho em trai vay tiền, chồng chị mới thoải mái đáp ứng như vậy.

Chỉ có điều thoải mái đến đâu cũng không thể cho mượn mãi được.

Con trai chị sắp kết hôn rồi, con gái cũng đến tuổi xuất giá. Hiện giờ mùa màng tốt, cũng không phải đi đánh trận, trên đường lại mở thêm mấy khách sạn, những khách sạn này còn mới hơn nhà chị, đồ gia dụng bày biện đẹp hơn nhà chị, việc làm ăn của nhà chị bị cướp đi quá nửa, thực sự không thể nào giảm giá được nữa.

Trong mấy chục nghìn cho em trai vay, quá nửa số tiền ấy là chồng chị định dùng để thay mới trang thiết bị của khách sạn.

Ngu Thanh Nhàn tu Tiêu Dao Đạo, chú ý thuận theo tự nhiên, vạn sự tùy tâm, chưa từng nghiên cứu về phương diện này, nhưng người trông phúc hậu, cũng lương thiện, có vẻ đáng tin.

Ngu Thanh Nhàn cười gật đầu:

"Nếu anh Lý cũng tới rồi, vậy thì chúng ta đi xem thôi."

"Ôi, đi thôi." Chị Lý vội vàng nói.

Anh Lý đi đằng trước, đám người Ngu Thanh Nhàn theo phía sau.

Trước cửa khách sạn có một chiếc xe bò đang đỗ, trên xe có trải chăn mềm.

Anh Lý ngồi lên càng xe phía trước:

"Chị, em gái, hai người lên xe đi."

Ngu Thanh Nhàn đỡ hai chị em Giang Mộc Tâm lên xe trước, sau đó cùng chị Lý ngồi phía sau.

Anh Lý ngồi phía trước, vung roi đánh xe.

Chương 16: Xe đạp

Thời đại này trên đường rất ít xe, chỉ đi bộ là chủ yếu, thỉnh thoảng có người ăn mặc thời trang đi xe đạp lướt qua xe bò của họ, mỗi lúc này ánh mắt của những người đi bộ bên đường đều nhìn theo họ không rời.

Chị Lý cũng rất hâm mộ:

"Có xe đạp tốt thật đấy, di chuyển nhanh hơn bao nhiêu."

Nhanh sao? Ngu Thanh Nhàn không cảm thấy vậy.

Trước đây cô ra ngoài thường cưỡi linh thú phi hạc, ngồi thuyền tiên, nếu không thì có thể ngự kiếm phi hành. Tốc độ bay vèo vèo, nhanh gấp mấy trăm lần chiếc xe đạp kia.

Không hề khoác lác chút nào, nếu trong tay cô có phi kiếm, cô bay từ phía đông sang phía tây của quốc gia này cũng chỉ là chuyện mấy phút mà thôi.

Nghĩ đến phi kiếm của mình, Ngu Thanh Nhàn lại không khỏi nhớ đến không gian trống rỗng hiện giờ, trong lòng không khỏi đau đớn.

Ngu Thanh Nhàn quay đầu lại, thấy hai chị em Giang Mộc Tâm đang nghiêng người nhìn những người đi xe đạp ở ngoài đường.

Mới ở chung chưa được hai ngày, Ngu Thanh Nhàn đã rất thích hai cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện này, cô có gen yêu quý trẻ con được truyền thừa từ Thục Sơn Tông, quyết định sau khi thu xếp xong mọi việc sẽ mua xe đạp cho hai cô bé.

Từ trung tâm thành phố đến nhà ngoại của chị Lý Phải ngồi xe bò gần mười phút.

Dựa theo lộ trình này, nếu đi bộ cũng không quá một tiếng đồng hồ.

Nhà của anh Lý lại nằm ở rìa đường lớn, cách thành phố quả thực rất gần, cách thôn cũng không xa.

Nhà của anh ta cũng mới được tân trang lại, tường bao bằng gạch xanh ngăn cách đường nhìn, mở cánh cổng lớn màu đỏ ra là tiến vào trong sân.

Sân đúng như chị Lý nói, rất rộng rãi, họ dọn ra ngoài đã mấy tháng, cho nên vườn tược rất tiêu điều, mọc đầy cỏ dại, có chỗ còn cao đến đầu gối.

Hai bên đông tây đều có chái phòng, phía đông là phòng bếp và kho để đồ, phía tây là chuồng gia súc và nhà vệ sinh, các căn phòng đều lợp ngói.

Ở nông thôn đa số là nhà tranh vách đất, căn nhà này đã được coi là nhà cao cấp rồi.

Có bốn phòng chính, diện tích đều rất rộng, một phòng là phòng khách, ba phòng khác là phòng ngủ, hai phòng kê giường đất, một phòng kê giường gỗ.

Bởi vì rất lâu rồi không có ai ở, cho nên trong phòng phủ một lớp bụi.

Chị Lý tự tay mở cửa sổ ra, nói:

"Căn nhà này đã xây gần mười năm, dùng ngói và cửa thủy tinh bọn chị xây khách sạn còn thừa. Chị dám nói cả thôn này không ai có nhà đẹp bằng nhà của em trai chị."

Ngu Thanh Nhàn đi đằng sau chị Lý, so sánh với các căn nhà khác, cảm thấy căn nhà này đúng là rất tốt.

Hai chị em Giang Mộc Tâm đều sáng mắt lên, hai cô bé còn chưa từng được ở căn nhà nào đẹp như thế này.

Cửa bếp có một cái giếng, giếng được đậy bằng nắp gỗ, anh Lý đi đến mở nắp ra xem, thấy nước giếng tràn đầy, bên cạnh còn buộc một cái gầu nước.

Chị Lý nói:

"Cái giếng này là lúc trước đào, trong nhà có giếng rất tiện, nếu không còn phải đi gánh nước, vừa phiền phức vừa mệt mỏi."

"Như thế này thật sự rất tốt." Ngu Thanh Nhàn mỉm cười.

Trong nhà nguyên thân không có giếng, chuyện đầu tiên phải làm mỗi buổi sáng sớm chính là đến giếng nước trong thôn gánh nước về, chưa nói đến chuyện phải đợi lâu, nếu như gặp hôm trời mưa tuyết thì càng thêm vất vả.

Ngu Thanh Nhàn rất hài lòng với căn nhà này, sau khi thương lượng với hai chị em Giang Mộc Tâm một chút, thấy hai đứa bé cũng rất thích.

Cô lại đi xem chuồng nuôi gia súc và nhà vệ sinh, phát hiện nhà vệ sinh giống hệt nhà vệ sinh trong khách sạn của chị Lý, chưa nói đến chuyện sạch sẽ gọn gàng, còn là loại xí xổm, khác với nhà vệ sinh bình thường ở nông thôn thời bấy giờ.

Ngu Thanh Nhàn còn đang suy nghĩ nếu như vào ở phải sửa thành nhà vệ sinh giống trong thành phố, hiện giờ không cần nữa thì càng vừa lòng.

Hai bên tốt cuộc nói tới giá cả.

Anh Lý và chị Lý liếc nhìn nhau, cuối cùng anh Lý lau mặt một cái: "Hai trăm nghìn."

Cái giá này đã được anh Lý suy nghĩ rất kỹ, cảm thấy căn nhà của mình xứng đáng với cái giá ấy, diện tích lớn, phòng nhiều, xây dựng dùng các vật liệu tốt, còn có một cái giếng, hai trăm nghìn không đắt.

Nếu như ở trong thành phố, hai trăm nghìn cũng chỉ có thể mua được hai căn nhà nhỏ có vườn, đừng nói là sân, ngay cả chái phòng cũng không có.

Sợ Ngu Thanh Nhàn chê giá đắt, anh Lý cũng không kiệm lời:

"Nhà này lớn, sân vườn cũng rộng rãi, có thể trồng rau dưa trái cây, một năm cũng không cần phải mua rau ăn. Lúc xây nhà đều dùng vật liệu rất tốt, ở vài chục năm cũng không thành vấn đề, nếu không phải hết cách, tôi thật sự không muốn bán."

Chị Lý cũng thở dài, họ ra giá hai trăm nghìn cũng không phải là nhiều, chỉ là người có số tiền này thì họ mua nhà ở thành phố chẳng ai muốn về nông thôn, mà người ở nông thôn thì lại không có nhiều tiền đến vậy để mua.

Chương 17: Làm giấy tờ

Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ một chút, cô quyết định không ép giá.

Sáng nay cô đã bỏ chút gia tài ít tỏi của mình vào trong không gian, cũng may lúc này đang là thời điểm giao mùa, sáng sớm ra đã lạnh, họ còn mặc áo bông, cô nói cô mang theo tiền, mọi người đều không nghĩ nhiều, dù sao hiện giờ tiền cũng có mệnh giá lớn.

Anh Lý thấy Ngu Thanh Nhàn không mặc cả thì thầm thở phào một hơi, sau đó lại bắt đầu ngượng ngùng, mỉm cười nói:

"Con trai tôi sắp kết hôn, lúc trước tôi đã làm xong hết đồ gia dụng rồi, đồ cũ đều phải đổi, các cô có muốn lấy không? Nếu muốn thì tôi chở qua cho các cô."

Con trai anh Lý định kết hôn năm nay, đã thanh toán xong tiền đóng đồ dùng gia đình.

Họ vốn định tặng lại đồ gia dụng cũ cho người cần, bây giờ đưa cho Ngu Thanh Nhàn còn tốt hơn cho họ hàng rất nhiều.

Ngu Thanh Nhàn gật đầu:

"Vậy em sẽ không khách sáo với anh chị đâu."

Sau khi bán xong nhà, mọi người đều rất vui vẻ, anh Lý bảo mấy mẹ con Ngu Thanh Nhàn ở trong nhà đợi, anh đánh xe bò đi vào thành phố mua một cân rượu, một túi đường quay về, sau đó dẫn Ngu Thanh Nhàn đến nhà trưởng thôn.

Anh chị em của anh Lý đều là người có bản lĩnh ở trong thôn, người trong thôn có việc gì đều cần phải nhờ vả đến họ, bởi vậy lúc đi làm giấy tờ, họ đều rất nhiệt tình, còn đảm bảo sau này sẽ quan tâm nhiều đến ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn.

Ra khỏi nhà trưởng thôn, mấy người lại sang mượn chổi, khăn lau từ hàng xóm, bắt đầu quét dọn nhà cửa.

Trong lúc quét dọn, Ngu Thanh Nhàn cũng đã làm rõ tình huống của nhà hàng xóm bên cạnh.

Nhà đó chỉ có một đôi vợ chồng già, con trai họ đã tham gia quân ngũ, trong nhà ít người, ở cũng yên tĩnh.

Quét dọn một buổi trưa là sạch sẽ, đến chiều anh Lý chở đồ dùng gia đình đến, ngày mai là họ có thể vào ở, sau đó cả đoàn người cùng quay trở lại khách sạn.

Trên đường vào thành phố, họ đi lướt qua một chiếc xe jeep, xe đạp ở nơi này đã được mọi người nhìn quen nhiều năm, nhưng xe jeep rất hiếm.

Khi nó đi qua tất cả mọi người trên đường đều phải đứng lại nhìn theo.

Ngu Thanh Nhàn cũng theo mọi người nhìn sang, cô tinh mắt, liếc thấy trên xe jeep có ba người đang ngồi, hai người ngồi phía trước, một người ngồi phía sau, người ngồi đằng sau cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người bất ngờ chạm phải ánh mắt nhau.

Người đàn ông kia có gương mặt tuấn tú, góc cạnh, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt sâu thẳm.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cho đến khi xe của người đàn ông kia đi khuất mới thu lại ánh mắt.

Ngu Thanh Nhàn đang nói chuyện với chị Lý, khóe miệng bất giác mỉm cười, bên tai là tiếng thảo luận của Giang Mộc Tâm và hai chị em họ lý.

Buổi chiều, Ngu Thanh Nhàn đi theo anh Lý đến cục quản lý bất động sản mới mở trong thành phố để làm thủ tục sang tên, thủ tục sang tên vô cùng đơn giản nhanh chóng, chưa đến nửa tiếng, Ngu Thanh Nhàn đã cầm chứng nhận sở hữu bất động sản đứng tên mình trong tay.

Có chứng nhận sở hữu bất động sản, cùng với giấy chứng nhận của thôn trưởng thôn Điền Dương, họ làm sổ hộ khẩu rất thuận lợi.

Trước khi làm sổ hộ khẩu, Ngu Thanh Nhàn hỏi hai chị em Giang Mộc Tâm về vấn đề họ, sau khi hai chị em thương lượng rất lâu, quyết định bỏ họ Giang, đổi sang họ Lục.

Hơn mười năm trước, Giang Bảo Quốc không hề xuất hiện trong cuộc đời hai chị em, khó khăn lắm mới xuất hiện được một lần, nhưng anh ta không hề thể hiện ra vẻ yêu quý coi trọng các con, thậm chí còn không thèm nói nhiều thêm vài câu với hai chị em.

Năm Giang Thủy Tâm tám tuổi, ông nội của hai cô bé còn ép mẹ cô nhận một đứa bé trai không biết từ đâu đến làm con thờ tự, nếu không phải mẹ cô thà chết không nhận thì hai chị em đã có thêm một em trai.

Vì thế, ông bà nội của hai cô bé đều khó chịu ra mặt với mẹ, hai cô bé cũng bị liên lụy rất lâu.

Bởi vậy khi đổi thành họ Lục, hai chị em không hề có chút gánh nặng trong lòng nào.

Cầm sổ hộ khẩu quay trở về khách sạn, đóng cửa lại, ba mẹ con lật sổ hộ khẩu ra xem, vô cùng vui vẻ.

Ở lại khách sạn của chị Lý thêm một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Ngu Thanh Nhàn đã bị hai chị em Lục Mộc Tâm gọi dậy.

Hôm nay họ sẽ chuyển đến nhà mới, nên hai chị em vô cùng phấn khởi.

Hôm qua Ngu Thanh Nhàn đả toạ đến nửa đêm, lúc này còn chưa ngủ được bao lâu nhưng tinh thần vẫn vô cùng sáng láng.

Cô dứt khoát không ngủ tiếp nữa, dậy khỏi giường thu dọn hành lý, nhưng đồ của họ đã được hai chị em Lục Mộc Tâm thu dọn xong từ sớm rồi.

Ngu Thanh Nhàn nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của hai đứa con gái, vung tay lên:

"Đi nào, về nhà thôi."

Chương 18: Vào nhà mới

Mấy ngày hôm nay, hai chị em Lục Mộc Tâm đã hoạt bát hơn rất nhiều, nghe vậy thì vui mừng reo lên.

Ba người xách hành lý ra khỏi phòng, hôm nay người trông đêm ở khách sạn là chồng của chị Lý, trước khi đi Ngu Thanh Nhàn đã chào hỏi anh ta.

Biết cô sắp đi, chồng chị Lý ra phía sau chỗ họ ở, xách một cái túi tới:

"Em gái, đây là chút lòng thành của anh và chị Lý, cũng không phải là đồ đắt tiền gì, cho hai đứa bé bồi bổ thân thể, chúng ta phải thường xuyên qua lại nhé."

Chồng chị Lý cũng là một người đàn ông thành thật, cho dù có chút tâm tư của riêng mình, nhưng nhân phẩm cũng không tệ lắm.

Hôm qua Ngu Thanh Nhàn mua nhà cho em vợ anh ta, buổi tối em vợ anh ta lập tức trả lại tiền vay nợ.

Có số tiền này, tình trạng thiếu thốn của nhà họ được cải thiện rất nhiều, cho nên anh ta cũng có thiện cảm với Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn nhận lấy túi, bên trong là mấy chục quả trứng gà.

Ở thời đại này, món quà ấy không thể không nói là quý giá.

Ngu Thanh Nhàn cho rằng mình không trả lại được, bèn nói:

"Vậy em không khách sáo với anh rể, đợi bọn em thu xếp ổn thỏa sẽ quay lại đây thăm nhà anh chị."

Họ không có người thân nào ở Cáp Thị, gia đình chị Lý đều là người tốt, qua lại với họ cũng không thiệt đường nào.

Chồng chị Lý tên là Trương Cường, khéo léo hơn anh Lý một chút, mở miệng ra là nói toàn những lời êm tai.

Ngu Thanh Nhàn tán gẫu với anh ta thêm vài câu, sau đó đi đến nhà mới trước sự giục giã của hai chị em Lục Mộc Tâm.

Trên đường ba mẹ con gặp được người đồng hương gánh sọt vào thành phố bán thức ăn, Ngu Thanh Nhàn còn dừng lại mua một ít.

Ba người đi bộ rất nhanh, đến thôn Điền Dương, mặt trời cũng vừa ló dạng, ánh nắng vàng rực rỡ trải khắp cả vùng đất, vô cùng chói mắt.

Trong tiệm tạp hóa của anh Lý cái gì cũng có, gạo dầu mắm muối không thiếu thứ gì.

Bên cạnh tiệm của anh ta là một cửa hàng bán vải, Ngu Thanh Nhàn đang nhiều tiền, lập tức đặt ba bộ ga trải giường, lại mua ít vải có màu sắc tươi sáng, vải tối màu để may quần cũng mua một cuộn.

Hôm qua anh Lý dẫn theo con trai vào nhà bên này để vận chuyển đồ gia dụng chở cho ba mẹ con, lúc này giường đã được lắp đặt chỉnh tề ở giữa căn phòng phía đông.

Đầu giường đặt lò sưởi, còn có một chiếc tủ giường, tuy nước sơn màu đỏ đã cũ kỹ, nhưng được giữ gìn rất tốt, không hề bị hư hỏng.

Hai chị em Lục Mộc Tâm rất vui mừng, lập tức tiến vào sắp xếp lại.

Ngu Thanh Nhàn thì xuống nhà bếp, trong ngăn kéo đều đã có gạo mì và dầu ăn, trên bếp lò đặt hai cái nồi lớn, một cái mới tinh, hôm qua Ngu Thanh Nhàn mới mua, một cái đã bị rỉ dưới đáy, là của chị Lý cho cô.

Bên cạnh phòng bếp còn chất một đống củi gọn gàng, cũng là do anh Lý chở tới.

Lau sạch bát đũa trong phòng bếp, Ngu Thanh Nhàn quay lại phòng, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên giường cũng đặt hai bộ chăn đệm.

Hai chị em Lục Mộc Tâm hôm qua đã bàn bạc xong, nhà mới có nhiều phòng, mỗi đứa ở một phòng, Ngu Thanh Nhàn rất tán thành, sau này cô ở một mình nửa đêm tu luyện cũng tiện hơn nhiều.

Bữa cơm hôm nay do Lục Mộc Tâm dẫn theo Lục Thủy Tâm nấu, mùi vị tạm được.

Ăn cơm xong, ba người vác cuốc vào vườn bắt đầu làm vườn, cỏ còn chưa dọn hết thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Lục Thủy Tâm bỏ cỏ dại trong tay xuống, nhảy chân sáo ra mở cửa.

Người đến là vợ của trưởng thôn, Ngu Thanh Nhàn cũng gọi bà ta là thím Ba giống chị Lý.

Vừa vào sân, ánh mắt thím Ba đã quan sát Ngu Thanh Nhàn từ trên xuống dưới, ánh mắt đó hệt như đang nhìn một thứ đồ vật, khiến người ta rất khó chịu.

Ngu Thanh Nhàn lạnh lùng hỏi:

"Thím Ba tới đây làm gì vậy?"

Ngu Thanh Nhàn nói chuyện không hề khách sáo, thím Ba cũng không thèm để ý, bà ta mỉm cười, khiến làn da già nua trên mặt ép thành những nếp nhăn:

"Tên là Thanh Nhàn đúng không? Thím ấy à, tới báo tin mừng cho cháu đây! Là thế này, thím có một đứa cháu trai, lớn hơn cháu hai tuổi, vẫn chưa kết hôn. Cháu vừa vào thôn nó đã để ý cháu, biết hôm nay cháu dọn đến nên nó nhờ thím qua đây làm mai cho nó."

Để tránh phiền phức, Ngu Thanh Nhàn đã nhất trí với chị Lý, nói mình là quả phụ thì tốt hơn.

Hôm qua ở nhà trưởng thôn, họ đã nói với ông ta như vậy, lúc xin giấy chứng nhận, thím Ba cũng ở nhà.

"Cháu xem, cháu không có chồng, đứa cháu của thím cũng chưa có vợ, hai người về chung sống với nhau phù hợp biết bao nhiêu. Đợi năm sau lại đẻ thêm một đứa cháu trai mập mạp, cuộc sống chẳng phải lại có hy vọng rồi sao?" Thím Ba càng nói càng sốt sắng: "Hai đứa con gái của cháu cũng rất xinh đẹp, khoảng hai năm nữa tìm lấy mối tốt rồi gả đi, ôi, cuộc sống như vậy đẹp biết bao."

Chương 19: Mắt nào thấy tôi sống khó khăn?

Ngu Thanh Nhàn nghe đến đây, mặt cũng đen lại.

Cô hoàn toàn không ngờ thím Ba lại đến làm mối cho cô, không ngờ rằng còn có người mặt dày đến vậy.

Hôm qua cô chỉ nói vài câu với trưởng thôn, chưa từng nói với thím Ba này một câu nào.

Ngu Thanh Nhàn sống gần trăm năm, còn chưa từng bị ai chặn đường đòi mai mối, quả nhiên người sống lâu chuyện gì cũng có thể gặp được.

"Tôi không lấy chồng, lại càng không lấy cháu Thím. Nếu thím Ba tới chỉ vì nói chuyện này, thì mời thím về cho."

Ngu Thanh Nhàn không biết điều khiến thím Ba lập tức tiu nghỉu.

Hôm qua Ngu Thanh Nhàn đến nhà bà ta, bà ta đã quan sát mấy lần. Sau khi biết Ngu Thanh Nhàn là quả phụ, thím Ba còn rất thông cảm cho cô, cảm thấy dù một người phụ nữ có bản lĩnh đến mức nào, vẫn phải có chồng bên cạnh.

Người phụ nữ này không có chồng, cuộc sống sẽ không thể mĩ mãn.

Chị dâu hai của bà ta còn tỏ ý nếu như mối hôn nhân này đạt thành, thì chị dâu hai còn hậu tạ.

Hậu tạ hay không không phải là điều quan trọng, thím Ba sống đến tuổi này thích nhất là làm mai mối cho người khác, cứ mai mối được cho một người là bà ta có thể vui vẻ nhiều ngày.

Chồng của bà ta lại là trưởng thôn thôn Điền Dương, người trong thôn rất kính nể bà ta, về phần sau khi kết hôn, họ sống có tốt hay không, ôi, khi đó là chuyện của người khác rồi, bà ta quản nhiều như vậy làm gì?

Thím Ba hoàn toàn không ngờ vừa mới nhắc đến chuyện kết hôn, đã bị Ngu Thanh Nhàn từ chối.

Dù sao cô cũng đã có tuổi, còn là quả phụ, có người đàn ông không chê, cô phải cảm tạ trời đất mới đúng, sao lại còn không gả cho người ta?

"Sao cháu lại nói vậy chứ? Thím cũng chỉ là thấy cháu một mình còn mang theo hai đứa con gái, một đám phụ nữ sống quá vất vả. Cho nên thím mới sang đây làm mối cho cháu, cháu không biết lòng tốt của người ta thì thôi, lại còn nói câu như vậy?"

Thím Ba cố nén giận:

"Hơn nữa, cháu trai của thím đến nay còn chưa từng lấy vợ, là một đứa trai tân, chẳng nhẽ còn không xứng với người đừng đẻ con như cháu?"

"Thím nói người kia hơn tôi hai tuổi? Tôi sắp bốn mươi rồi, sắp bốn mươi mà còn chưa kết hôn, nếu không phải là đồ bỏ đi thì chính là trong người có bệnh. Thím Ba, thím vì tốt cho tôi hay là muốn hại tôi đây?"

"Hơn nữa, sáng nay tôi mới dọn đến thôn, mắt nào của thím nhìn thấy tôi sống khó khăn?”

"Thím Ba, nể tình chú trưởng thôn, tôi không tính toán chuyện này, bây giờ tôi về đi, tôi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."

Thím Ba có chút chột dạ, chẳng phải vì cái khác, mà quả thực con người Lý Mãn Trụ không được.

Chị dâu hai của bà ta đẻ ba đứa con gái mới được một đứa con trai cưng như anh ta, từ nhỏ đã vô cùng chiều chuộng.

Sau này đến tuổi kết hôn, họ bán ba đứa con gái trước đi để tìm một cô vợ cho anh ta.

Nào ngờ Lý Mãn Trụ dính vào cờ bạc, tất cả tiền chị gái bán mình đều cầm đi đánh cược thua hết, chuyện anh ta thích cờ bạc đã truyền khắp mười dặm tám thôn.

Người nào thương con gái đều sẽ không gả con gái cho anh ta, người nào không thương con gái thì không bỏ ra nổi số tiền đám hỏi.

Sau đó nhà chị dâu hai của thím Ba có tiền, cháu trai kia lại có sở thích trai gái, có chút tiền là lại tiêu cho đám con gái kia, quả phụ cũng không muốn gả cho anh ta. Cho nên việc kết hôn cứ thế lần lữa mãi.

Thím Ba dám đến làm mai cho Ngu Thanh Nhàn, chính là ỷ vào cô mới tới, không biết chuyện trong thôn mà thôi.

Thím Ba muốn thanh minh, nhưng thấy vẻ mặt như cười như không của Ngu Thanh Nhàn, cảm thấy mình bị coi thường, lập tức xù lông lên, lời nói ra cũng không sạch sẽ.

Ngu Thanh Nhàn cầm cái chổi ở dưới đất lên.

Người trong thôn kính nể không muốn đắc tội với thím Ba, nhưng Ngu Thanh Nhàn thì khác, cô không có ruộng trong thôn Điền Dương, không có liên quan lợi ích với người trong thôn, trưởng thôn cũng không làm gì được cô.

Có thể nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất, còn nếu không thể, Ngu Thanh Nhàn cũng chẳng sợ phải đối đầu với họ.

Hiền quá thì bị người ta bắt nạt, hôm nay thím Ba đã dám trắng trợn tới nhà Ngu Thanh Nhàn nói những lời bậy bạ, không phải là bắt nạt cô mới dọn tới hay sao?

Nếu hôm nay cô không tỏ thái độ với thím Ba, sau này phải chăng ai cũng có thể tới đây gây sự với cô?

Nhưng có thể ra oai, không thể thực sự đánh người, Ngu Thanh Nhàn cầm chổi lên múa đầy uy lực.

Kiếm pháp của cô là do cha tự tay dạy, cô được chân truyền từ ông.

Lúc Ngu Thanh Nhàn còn đang ở Luyện Khí Kỳ, đã có thể khiêu chiến vượt cấp với các sư huynh sư tỉ Trúc Cơ Kỳ, hơn nữa còn không rơi xuống thế hạ phong, trong cùng tu vi, cô không có địch thủ.

Hôm nay tuy không có tu vi, những chiêu thức thì vẫn còn, kiếm đạo của cô vẫn rất thành thạo.

Chương 20: Không thành

Chổi bay vù vù bên tai thím Ba, tiếng xé gió vang lên vùn vụt, lưỡi gió giống như bổ vào mặt khiến bà ta cảm thấy đau đớn.

Ánh mắt Ngu Thanh Nhàn nhìn thím Ba mang theo sát khí nồng nặc.

Thím Ba kinh hãi lui về sau từng bước, Ngu Thanh Nhàn lại từng bước áp sát, chẳng mấy chốc hai người đã đi ra đến cửa.

Chuyện Lý Xuyên bán nhà đã lan truyền khắp thôn, sáng sớm nay thím Ba muốn tới nói chuyện với người phụ nữ mua nhà của anh ta cũng không hề giấu diếm, thậm chí thím Ba còn khoe khoang với người gặp được hồi sáng một trận, bây giờ người đến xem náo nhiệt không ít.

Lý Mãn Trụ và đám du thủ du thực không làm ăn đàng hoàng trong thôn cũng chen lấn trong đó.

Họ không đi tiếp, mà ngồi ngay cửa thôn.

Người đàn ông bên cạnh Lý Mãn Trụ nói:

"Lý Mãn Trụ à, chúc mừng, chúc mừng nhé. Người phụ nữ kia hôm qua tôi đã nhìn thấy rồi, tuy hơi già một chút, nhưng dung mạo xinh đẹp, dáng người cũng nuột nà. Hoa khôi đẹp nhất trong thành phố xem ra còn kém cô ta."

Hôm qua lúc đám người Ngu Thanh Nhàn đến nhà trưởng thôn, bọn họ cũng ngồi chồm hổm ngay cửa thôn, nhìn thấy rõ ràng.

Người đàn ông kia rất hâm mộ Lý Mãn Trụ. Gã đã có vợ, nhưng vợ gã khỏi phải nói, rất xấu, mặt to như cái đĩa, có thể bày lên bàn ăn được.

Trên mặt Lý Mãn Trụ hiện ra nụ cười. Anh ta cũng rất vừa lòng với người phụ nữ kia.

Anh ta đã lăn lộn trong chốn phấn son nhiều lần, phụ nữ qua tay anh ta cũng nhiều, dung mạo của quả phụ kia quả thực còn xinh đẹp hơn đám gái kia nhiều, quan trọng nhất là sạch sẽ.

"Các ông quá nông cạn. Nhà của Lý Xuyên bán không rẻ, thế mà cô gái kia có thể mua được, chứng tỏ gia đình cũng khá, cuộc sống sau này của Mãn Trụ chắc chắn là khá giả rồi." Người đàn ông gầy gò ngồi bên cạnh Lý Mãn Trụ hạ giọng nói: "Tôi nghe nói, nhà Lý Xuyên đòi hai trăm nghìn đấy, bớt một đồng cũng không bán."

Vừa nói ra số tiền này, đám người chợt ồ lên kinh ngạc, lũ du thủ du thực đều sáng mắt lên, tên nào tên nấy đều nảy ra suy nghĩ xấu xa, ngoài miệng lại vẫn nói mấy lời nịnh nọt dễ nghe.

"Mãn Trụ, ông sắp giàu rồi, sau này đừng quên anh em đấy."

Lý Mãn Trụ giả vờ mất tự nhiên nói:

"Nào có, nào có, qua thời gian nữa mời anh em đi ăn cơm."

Trong lời nói đã đem Ngu Thanh Nhàn và tài sản của cô như đồ trong tay mình.

Sự thực đúng là như vậy, Lý Mãn Trụ hoàn toàn không ngờ chuyện hôn nhân này lại không thành.

Nhà Lý Xuyên kia tu sửa lại rất đẹp, nhà ngói gạch xanh, nghe nói nhà vệ sinh bên trong còn giống hệt trong thành phố.

Đợi Lý Mãn Trụ cưới được quả phụ kia, anh ta sẽ được vào ở nhà này. Có phụ nữ hầu hạ, có hai đứa trẻ để sai khiến, trong tay còn có tiền, anh ta chỉ cần nằm khểnh ra ăn uống là được.

Cuộc sống sung sướng như vậy chẳng khác nào lão địa chỉ trước giải phóng.

Đến lúc đó anh ta đưa cả cha mẹ đến, cha mẹ anh ta đã cực khổ cả đời rồi, cũng nên hưởng phúc đi thôi.

Nghĩ vậy, nụ cười của Lý Mãn Trụ càng thêm tươi, để lộ ra hàm răng vàng khè khấp khểnh.

Ngu Thanh Nhàn đuổi thím Ba ra ngoài cửa, đám người vây xem đều trợn tròn mắt.

Ngu Thanh Nhàn cầm chổi chỉ vào thím Ba:

"Tôi đã nói với thím là tôi không lấy chồng, càng không gả cho đứa cháu trai kia của thím, thím muốn lấy chồng thì thím đi mà gả, nể mặt thím mà thím không cần, đừng mở mồm ra nói những lời bẩn thỉu."

Thím Ba cũng nhìn thấy đám người hóng hớt chuyện, gương mặt vàng như nghệ của bà ta lập tức đỏ bừng.

Thím Ba chỉ vào Ngu Thanh Nhàn, nổi giận đùng đùng:

"Đúng là đồ không biết điều, không nhìn thấy lòng tốt của người khác, mày cứ chờ đấy cho tao."

Thím Ba nói xong, quay người chạy mất, những người đến vây xem chỉ trỏ Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của thím Ba, hừ một tiếng:

"Tôi ở đây chờ, tôi muốn xem bà làm gì được tôi!"

Ngu Thanh Nhàn nhìn đám người hóng hớt ở bên ngoài một lượt, sau đó quay người đi vào nhà.

Đám người vây xem thấy đã hết chuyện, cũng quay trở về thôn.

Họ đều rất vui vẻ, dù sao thím Ba bao năm qua vẫn ỷ vào mình là vợ trưởng thôn, tác oai tác quái suốt ở trong thôn, người không vừa mắt bà ta rất nhiều, bây giờ rốt cuộc có người không sợ bà ta, chỉ điểm ấy thôi cũng có thể khiến đám phụ nữ buôn chuyện rất lâu.

Đồng thời họ cũng dán cho Ngu Thanh Nhàn một cái nhãn là "không dễ chọc vào".

Một vài người muốn lợi dụng gia đình Ngu Thanh Nhàn cũng phải tạm thời đè nén ý định này xuống.

Cô dám cãi tay đôi với thím Ba như vậy, đằng sau biết đâu có chỗ dựa.

Nghĩ lại cũng thấy đúng, nếu không có chỗ dựa vững chắc, gia đình chỉ toàn phụ nữ trẻ em như cô làm sao dám đến nông thôn mua nhà?

Thôn dân đều bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ.

Tin tức làm mối không thành nhanh chóng truyền đến tai Lý Mãn Trụ, vẻ đắc ý trên mặt anh ta cứng lại.