Cô hai vừa suy nghĩ về từ "chiến thuật marketing" vừa tìm nồi đựng bánh, một lúc sau bà ấy tìm thấy hai chiếc nồi tráng men được sử dụng trong Tết Nguyên Đán, rửa sạch và lau khô. Tống Chiêu Đệ bỏ bánh vào một nồi, nồi còn lại được gắn chặt làm nắp, dùng dây thừng nối hai dây lên một đòn treo. Đòn gánh được làm bằng cây trúc màu xanh lam, được phủ bằng một miếng gạc gấp. Chiếc giỏ được đệm bằng một lớp vải trắng. Dưa chuột và cà chua xếp trong hộp thủy tinh, bên cạnh là hộp nhôm đựng đậu tương, lại thêm vài cái muỗng, vài đôi đũa.
Trước khi đi ra ngoài, cô hai quàng khăn lông lên vai Chiêu Đệ, đưa quạt cho cô, còn đưa cả một xấp tiền lẻ: "Đừng lo, nếu không bán hết được thì mang về đây, cô sẽ bán dần."
“Chắc chắn sẽ thể bán hết ạ!” Tống Chiêu Đệ rất tự tin.
Trong thôn làm gì có ai đã gặp qua đoàn phim đâu?
Mặc dù con đường chính lên núi bị phong tỏa nhưng một số người nhàn rỗi và trẻ em nghỉ hè đã chạy lên núi xem cho vui.
Tống Chiêu Đệ gánh đòn gánh đi trên đường, gặp vài đứa trẻ trong làng: "Không vui chút nào! Chỉ nhìn thấy máy móc, không nghe thấy diễn viên nói gì!"
Lên đến giữa sườn núi đã thấy phim trường, chỉ còn vài người ở lại xem. Đúng như lũ trẻ nói, đi xe như vậy nhưng chỉ thấy mấy người mặc quần áo cổ trang đi dưới tán cây. Tiếng máy móc vang lên ong ong, không nghe thấy diễn viên nói gì. Đoàn phim còn dựng mấy quạt to, thỉnh thoảng gió đến, thổi ra toàn là cát bụi, không thú vị gì hết.
Đoàn phim dường như có nhiều kinh nghiệm trong các cảnh quay. Họ đã tìm một vài thành viên trong ủy ban thôn và chú bảo vệ của đoàn để cùng nhau giữ gìn trật tự. Họ không ngăn cản dân làng đến xem, nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không được lớn tiếng ồn ào.
Tống Chiêu Đệ đến địa điểm quay phim đã gần mười một giờ, cô nhìn từ xa, cảm thấy nhẹ nhõm, người giao đồ ăn vẫn chưa đến.
Cô không đến quá gần, tìm một chỗ đứng dưới bóng cây: “Ai mua bánh trứng gà rau dền không? Bánh vừa ngon vừa rẻ, còn kèm thêm dưa chuột và cà chua mới hái vào buổi sáng đây!”
Cô hô vài tiếng, nhưng chỉ có mấy người dân đến chào đón cô: "Wao, Chiêu Đệ đến đây bán hàng sao?"
"Haha, không nghĩ đến nữ tú tài của thôn mình lại đến đây bán đồ ăn đấy!"
"Này, nghe nói cô đứng thứ tư đợt trúng tuyển vào một trường cấp cao của huyện. Thật đáng tiếc, top ba là được học bổng rồi, cô suýt chút nữa là được."
Tống Chiêu Đệ chỉ giả vờ như không nghe thấy lời trào phúng của họ, mỉm cười và quạt gió bằng chiếc quạt cọ: "Đúng vậy, suýt chút nữa."
Chú bảo vệ của đoàn phim đi tới: "Cô bé, chỗ này không được phép bán hàng đâu!"
"Chú à, cháu đến đây là để kiếm chút tiền học phí, đều là cháu tự làm đó, rất đảm bảo vệ sinh, chú nhìn xem——". Tống Chiêu Đệ đặt quạt xuống, mở nắp chiếc nồi sứ ra. Những chiếc chảo sứ có viền và đáy trắng dựng lên thành những chồng đầy. Những chiếc bánh bột ngô vàng đều, tỏa mùi thơm. Những chiếc bánh trứng vàng ruộm có điểm vài cọng rau vàng nhạt như chà bông, và một màu đỏ tía của rau dền. Giỏ xanh bên kia được trải một lớp khăn trắng, bên trên có đặt những quả dưa chuột xanh nhạt và cà chua mọng nước.
Cô gắp miếng bánh bằng đũa tre, để trên nắp hộp cơm, chấm một ít xì dầu lên bánh, cuộn lại rồi đưa đến trước mặt chú bảo vệ: “Trứng là của gà nhà nuôi, dưa chuột và cà chua cũng là nhà trồng. Tất cả đồ ở đây đều là tự trồng, rất tươi tốt!"
Lúc này chưa kể đến cáp treo ngắm cảnh ở núi Quan Âm, thậm chí cả đường lên núi cũng chưa sửa, cả đoàn đi bằng hai chân, ai cũng bận rộn cả buổi sáng nên rất đói bụng. Chú bảo vệ ngửi thấy mùi thơm nức mũi nên nhận “hối lộ”, cắn một miếng, hương vị đúng là không tồi.