Tống Chiêu Đệ lại thêm dầu vào lửa: "Lâm Kiều ở cùng ký túc xá với em là người ở trên tỉnh. Cô ta nói rằng cuối năm 'Lễ Giáng Sinh', có rất nhiều người đến thăm, những món đồ bán hầu hết đều là đồ linh tinh và đồ ăn vặt, rất nhiều thanh niên và sinh viên đều đi mở quán bán, thuê gian hàng cũng không quá đắt. Hay là lập gian hàng thử xem sao? Tết âm lịch đến nhà Từ đại ca, chị dù sao cũng phải chuẩn bị mấy bao lì xì cho đám nhóc ở nhà anh ấy chứ đúng không? Chẳng lẽ chị muốn nói hết với bố mẹ rồi hai tháng lương tới chị không muốn tự mình giữ sao?"
Tất nhiên là không.
Mặc dù Thu Phượng đối với bố mẹ tâm đã sớm lạnh, nhưng trước khi đi chị ấy cũng không dám đề cập đến tiền lương của mình.
Mỗi khi nghĩ đến Tết, chị ấy lại buồn đến mức muốn khóc.
Từ Sơn Bình có bốn người chú và ba người cô, có ít nhất mười mấy đứa cháu lớn nhỏ từ bên nội, bên ngoại, mỗi đứa đều phải đưa một bao lì xì, đây không phải là muốn đòi mạng của chị sao, tất nhiên, con rể cũng sẽ sang chúc Tết bố vợ mình, nhưng từ sau chuyện cãi nhau với họ về của hồi môn, Thu Phượng đoán rằng ba mẹ cô sẽ vui vẻ khi nhận bao lì xì và quà năm mới từ nhà họ Từ, nhưng họ sẽ không chịu chi một đồng nào để cho mấy đứa cháu nhà họ Từ mà nhất định sẽ để cô lấy tiền lương của mình ra cho bọn trẻ.
Cải Phượng nói: "Ý kiến hay đấy! Còn hai tháng nữa mới đến lễ Giáng sinh! Chị, chúng ta hãy thử xem, được không? Dù thành công hay không thì cũng là tích thêm kinh nghiệm, chẳng lẽ chị không muốn khởi nghiệp sao? Chẳng lẽ cả đời này đều làm ở xưởng công? Cùng Từ đại ca kết hôn, hai người vẫn ở ký túc xá? Cho dù hai người tình nguyện, chủ xưởng công sẽ đồng ý sao?"
Thu Phượng cắn môi: "Chị sẽ bàn bạc với Sơn Bình một chút."
Cải Phượng trìu mến ôm Thu Phượng: "Chị gái ngốc của em, cuối cùng chị vẫn không ngốc tới mức mà về nhà."
Tống Chiêu Đệ cũng cười.
Cô thuyết phục Thu Phượng ở lại Thành phố G vào dịp năm mới, vì cô muốn buộc chị cả phải ở lại với mình.
Mặc dù chị cả cãi nhau với ba mẹ vì chuyện của hồi môn nhưng chị ấy vẫn một lòng hướng về gia đình. Chứng minh thư của cô nếu đưa cho chị ấy giữ, chị ấy nhất định sẽ mang về đưa cho hai vợ chồng kia. Như vậy làm sao được chứ? Cô còn phải tiếp tục "đổ thêm dầu vào lửa" nữa mới được!
Về điểm này, Tống Cải Phượng và Tống Chiêu Đệ như đã ngầm hiểu lẫn nhau - ngay cả khi Thu Phượng không thể ở cùng phe với họ thì chị ấy cũng không thể về phe của ba mẹ được.
Nếu Thu Phượng cũng bắt đầu tiết kiệm tiền cho bản thân, làm sao cô ấy dám tố cáo với ba mẹ rằng em gái mình giữ tiền riêng chứ?
Mà vị hôn phu Từ Sơn Bình của Thu Phượng đương nhiên là đồng minh của Cải Phượng và Chiêu Đệ rồi.
Đúng như dự đoán của Tống Chiêu Đệ, đêm hôm đó khi trở lại nhà mày, Thu Phượng bàn bạc với vị hôn phu của mình về việc này và Từ Sơn Bình đã ngay lập tức đồng ý.
Ăn kem đậu đỏ xong, Thu Phượng quay lại nhà máy với tâm trạng nặng nề, chị bàn bạc với Từ Sơn Bình chuyện ngày Tết, Cải Phượng sẽ dẫn em gái đến nhà máy của cô.
Nhà máy may nơi Cải Phượng làm việc là một nhà máy tư nhân, điều kiện ăn ở của công nhân kém hơn ở Nhà máy Điện tử Tứ Tinh một chút, có điều, việc quản lý cũng không chặt chẽ bằng.
Có một cánh cửa nhỏ bên cạnh cửa sau của nhà máy, có công nhân dẫn vào, đăng ký là có thể vào trong được.
Có một kho hàng khác bên cạnh nhà kho, nhiều loại quần áo được treo ở nửa đầu bức tường, đây là "hàng thời trang nước ngoài" của nhiều nhãn khác nhau trên Taobao vài năm nay, nhiều trong số đó được trả lại do chất lượng có chút tệ, cũng có nhiều chiếc không bị lỗi gì cả, chúng bị bỏ lại ở đây vì chúng là hàng dư.