Cả ba ra khỏi ga tàu hỏa và bắt xe buýt đi đến vùng ngoại ô thành phố với một thân mùi lạ làm người ta chú ý, lại đi thêm một tiếng nữa, cuối cùng họ cũng đến được điểm đến, Nhà máy Điện tử Tứ Tinh.
Đầu những năm 1990, các xí nghiệp tư nhân và xí nghiệp thị xã chưa nổi lên, nhà máy điện tử Tứ Tinh là một trong những xí nghiệp được đầu tư từ trong nước và ngoài nước đầu tiên ở thành phố G. Chính phủ đã tạo điều kiện rất thuận lợi để hợp tác. Nhà máy chiếm một khu vực khổng lồ, trong nhà máy có ba ký túc xá, hai nhà ăn, tầng một của ký túc xá còn có cửa hàng, tiệm cắt tóc, và mỗi tối thứ 7 hoặc ngày lễ đều sẽ chiếu phim điện ảnh ở nhà ăn.
Vì thỉnh thoảng có lãnh đạo các cấp đến thăm, đưa tin trên TV, cho nên khu vực nhà máy rất xanh mát, có sân vườn, còn xây thêm sân bóng rổ, sân cầu lông làm cuộc sống sinh hoạt của công nhân trở nên phong phú hơn.
Vài năm sau, các nhà máy khác lần lượt được xây dựng xung quanh nhà máy này, và dần dần có thêm các quán ăn nhanh, cửa hàng quần áo, phòng chơi bi-a, sảnh trò chơi… Nơi đây đã trở thành một thành thị nhỏ có thể đáp ứng mọi nhu cầu hàng ngày của người dân nhưng cũng làm họ bị vây hãm ở nơi nhỏ bé này. Nhiều người đã làm việc vài năm và chỉ đến thăm trung tâm thành phố G một lần trong năm đầu tiên.
Quay trở lại nơi này một lần nữa, Tống Chiêu Đệ có nhiều cảm xúc lẫn lộn...
Từ mười sáu tuổi đến hai mươi bốn tuổi, những năm tháng đẹp nhất cuộc đời cô đều trải qua ở đây, cô và chồng mình là La Chí An đã gặp nhau ở đây.
Nếu lúc trước không cùng La Chí An kết hôn, cuộc sống của cô sẽ như thế nào ?
Cô không để bụng đến việc anh ta không có tiền, lại càng không vì anh ta sinh bệnh mà ghét bỏ, bằng không cô cũng sẽ không lấy gan của mình cho anh ta. Nhưng người này thật sự khiến cô vô cùng thất vọng.
Sau ca cấy ghép, La Chí An được xuất viện, kể từ đó anh ta liền thay đổi tính cách, trở nên lười biếng, không đi tìm việc làm, học một tí thì đã kêu mệt, ngay cả cơm đều phải bưng đến tận miệng mới ăn.
Lúc đầu, Tống Chiêu Đệ còn thông cảm cho anh ta cơ thể không tốt, tạm thời không có việc làm cũng đúng. Anh ta là học sinh cao trung, tìm lại sách vở rồi đăng ký tham gia đại học, sau này lấy được bằng thì cũng có nhiều công việc để lựa chọn hơn, nhưng anh ta nói đọc sách làm anh ta đau đầu.
Cô đành phải lùi thêm một bước để anh ta ở nhà chăm sóc con, nhưng mỗi lần cô mệt mỏi về nhà, tã của đứa trẻ bẩn, nồi thì lạnh, anh ta lại đi dạo chơi trong công viên, nói rằng muốn rèn luyện thân thể.
Tống Chiêu Đệ nhớ lại chỉ muốn tự tát mình vài cái. Anh ta cần nghỉ ngơi, rèn luyện thân thể sau khi bệnh còn cô thì không cần? Nhưng chính cô đã cắt một khối gan cho anh ta. Đều là giải phẫu lớn giống nhau, lúc ký tên trước khi giải phẫu, những cái cảnh báo đó làm da đầu cô tê dại, trước khi tiến vào phòng giải phẫu, cô hối hận, lúc đấy cô nghĩ nếu cô không tỉnh thì con gái phải làm sao bây giờ ? Ai sẽ chăm sóc con bé?
Biểu hiện của La Chí An sau cuộc phẫu thuật càng làm cô hối hận.
Cứ như vậy hơn 1 năm, Tống Chiêu Đệ nhờ vả người ta khắp nơi, cuối cùng cũng giúp La Chí An tìm được công việc bảo vệ, lại cãi nhau với anh ta một trận thì anh ta mới miễn cưỡng đi.
Nhưng anh ta thì sao, 1000 tệ tiền lương tháng đầu tiên đã nhận được, lại thấy cô kiếm được nhiều tiền hơn anh ta nên thoải mái để cô trả tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt hàng ngày, thế nhưng còn không muốn phụ giúp cô chăm sóc con gái. Nói hai câu, anh ta một mặt không tình nguyện đứng lên trông con, lại rủa thầm “Đứa nhỏ này nhất định là đến đòi nợ, nó chết sớm chính là báo đáp chúng ta. Lúc trước không nên để nàng vào lồng ấm cứu sống nó.”