Chương 13: [Thập Niên 90] Trọng Sinh Tiểu Chiêu Đệ

Cô hai đẩy túi tiền qua: "Đều là của cháu đấy! Cô không lấy đâu."

"Không được đâu cô, cháu phải học cách tự kiếm tiền. "

Cô hai giật mình hiểu ra. Lúc sáng bà không hỏi vết thương trên đầu Chiêu Đệ là do chuyện gì, nhưng bây giờ bà đã hiểu ra rồi.

Cuối cùng, cô hai chỉ nhận tiền dưa và tiền cốc: “Chủ ý là cháu đưa ra, bánh là do cháu làm, đồ là do cháu mang đi bán, cô có làm gì đâu.” Buổi sáng còn khá nhẹ nhàng, nhưng buổi trưa phải gánh quang gánh nặng đến bốn, năm chục cân, trời còn nóng như vậy, cực kỳ khổ sở.

Cô hai nhận tiền, dự định sẽ giữ lại nguyên cho cháu gái. Một đứa trẻ mười sáu tuổi đã rời quê hương, trên người không có chút tiền nào thì có thể làm gì chứ?

Tống Chiêu Đệ đi tắm, thay bộ quần áo mang theo rồi đưa bằng tốt nghiệp, giấy báo và tiền cho cô hai cất giữ.

Cô cực kỳ mệt mỏi, nằm trên chiếc giường tre trong sân, chỉ nghĩ nằm nghỉ một lát, sau đó sẽ dậy phụ cô hai làm cơm chiều. Không nghĩ tới mở mắt ra thì cơm nước đã xong xuôi, Văn Văn nhìn cô cười: "Mẹ đã làm món cà tím kho tàu yêu thích của em đấy!"

Văn Văn về nhà lúc Chiêu Đệ vẫn đang nằm nghỉ, cô ấy nghe mẹ kể về việc Chiêu Đệ vác gánh lên núi dựng quầy hàng, thấy phần da trên vai và cổ của em họ lộ ra ngoài cổ áo đã đỏ và sưng tấy vì gánh hàng, lại nghĩ đến những lời mình nói sáng nay nên áy náy cực kì.

Trong bữa ăn, Tống Chiêu Đệ hỏi cô hai: "Năm nay chú hai còn làm việc ở thành phố Hàng không ạ?"

"Không, ông ấy cùng Ngô Béo và những người khác đến thành phố Hải rồi. Anh rể của Ngô Béo đã thành lập một đội kỹ sư. Bọn họ đều là người quen, không sợ bị lừa gạt. Bác trai con còn nói đợi một thời gian nữa sẽ đưa cả Văn Chánh cùng đến đó. "

Ở thời đại này, người ta ra ngoài làm việc, người cùng thôn đi theo đồng hương, người thân dẫn theo người thân, cũng sẽ bị lừa nhưng tỉ lệ rất nhỏ. Một thôn có mười mấy người làm với nhau, ít nhất lúc đòi lương cũng sẽ dễ hơn.

Ngô Béo? Tống Chiêu Đệ có ấn tượng với người này, chú hai chính là đi theo người này đến công trình rồi xảy ra chuyện. Hơn nữa Ngô Béo và anh rể ông ta đều không phải người tốt, tiền bồi thường cho chú hai, hai người đó cũng cầm hết, nếu không cũng không đến mức Văn Văn phải nghĩ đến chuyện bỏ học.

Cô lặng người nhớ lại chuyện đó và kể cho dì hai nghe về sự phát triển của Hải thị.

"Nghe nói giờ Hải thị khắp nơi đều xây nhà ạ?"

"Không phải đâu! Để xây một quận mới, chúng ta phải xây một tàu điện ngầm. Một tuyến là không đủ. Cô nghe nói rằng sẽ xây thêm vài tuyến nữa!"

Văn Văn cực kì khao khát: "Khi nào chúng ta có thể đến Hải thị ạ? Chúng ta đến chân tháp Thượng Minh chụp ảnh đi."

Tống Chiêu Đệ cũng nhân cơ hội này cổ vũ cô ấy: "Chị cũng có thể cố gắng đỗ trường đại học ở thành phố Hải đi, sau đó sẽ sinh sống ở đó luôn." Trong kiếp trước, điểm thi đại học của Văn Văn đứng thứ hai trong các môn khoa học của quận, nhưng cô ghi danh vào một trường bình thường ở tỉnh lỵ, vì trường bình thường được giảm học phí.

Đi học đại học ở một thành phố lớn như vậy? Ở đó sau khi tốt nghiệp? Văn Văn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, cô ấy cười một cách rụt rè: "Chị sao? Chị có thể làm được không?"

Cô hai và Tống Chiêu Đệ đồng thanh: "Được chứ!"

“Chỉ cần con có thể thi đậu, ba mẹ sẽ cho con đến đó!” Cô hai sợ gây thêm áp lực cho Văn Văn nên chưa bao giờ nói ra, nhưng từ khi con gái chào đời, bà đã hy vọng con gái có thể bước ra khỏi vùng nông thôn này.

Ở quê, con gái sinh ra đã thấp kém, việc chia ruộng đất không đến lượt con gái, gia đình cho rằng con sớm muộn gì con gái cũng phải lấy chồng, thuộc về người khác. Tới nhà chồng rồi, con gái sẽ là con người khác, chỉ là người ngoài trong nhà mẹ đẻ thôi.