Tống Chiêu Đệ cảm giác như mình đang nằm bên trong một cái nồi hấp, hơi nóng vây quanh cô đến nỗi khó chịu. Đầu cô vẫn còn đau nhức dữ dội, Tống Chiêu Đệ mơ màng dùng tay mò mẫm, sờ khắp người mình thì trúng một vết thương dài đến ba bốn xăng ti mét.
Thế mà mồ hôi còn chảy vào chỗ bị thương ấy, càng làm cơn đau thêm nhức nhối.
Cô giật mình tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ đơn sơ. Chiếc giường này được dựng lên từ một khối ván lót giường cũng với hai chiếc ghế dài.
Góc giường đã bị mòn hỏng từ lâu, cạnh góc đã sớm mài hỏng, bốn cái cây gậy trúc chống lên chiếc màng bị thủng lỗ cho như lỗ trứng gà.
Nằm trên giường, cô có thể nhìn thấy một cái đèn hai mươi oát được treo lủng lẳng từ trên mái.
Đây là căn phòng của cô trong ngôi nhà của cha mẹ ruột cô. Căn phòng thấy bóng dáng của một cây quạt nào, cửa sổ không có màn cửa. Mùa hè, ánh nắng chiếu vào phòng đủ bảy, tám tiếng làm không khí trong phòng không khác gì một cái lò nướng, dường như không ai sống được trong căn phòng này.
Bụng Tống Chiêu Đệ ùng ục kêu to, cô vỗ bụng, nằm mơ cũng cảm thấy đói như thế, đau như thế được hả?
Cánh cửa phía sau cô có treo một tấm lịch ghi năm nay là năm 1997, bên cạnh là chiếc hòm gỗ đựng tất cả quần áo của cô. Tống Chiêu Đệ mở hòm ra, trên nắp hòm có một tấm gương nhỏ được cố định bằng đinh ghim. Người thiếu nữ trong kính ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Làn da cô gái trơn bóng, mịn màn, đôi mắt ngời sáng, hàm răng trắng, mái tóc dày đen nhánh. Không ai có thể ngờ được rằng sau này, cô gái ấy sẽ xuất hiện quần thâm vì thiếu ngủ lâu ngày, đôi mắt thấp xuống cũng vì cơn thiếu ngủ đó.
Tống Chiêu Đệ trở về năm cô mười sáu tuổi.
Nói chính xác hơn, cô quay về ngày thứ hai của sinh nhật mười sáu tuổi của cô. Chỗ tóc đen trên đỉnh đầu cô bị vết máu đóng khô lại, túm thành một túm. Những vết thương dính đầy tro hương vẫn còn đang rướm máu. Đây đều là những vết thương cô nhận được từ những nhát chổi vung xuống từ bàn tay của cha cô - Tống Đại Minh.
Tống Chiêu Đệ sẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được những chuyện xảy ra vào hôm sinh nhật mười sáu tuổi của cô.
Ngày hôm ấy, cô dậy sớm như thường lệ, chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Sau đó, cô lùa vịt ra con sông nhỏ ngoài cửa sau, rồi cô vớt bèo trên sông, đem về băm nhỏ cho bọn lợn với gà, bận rộn công việc cho đến trưa.
Vào bữa cơm trưa, Tống Chiêu Đệ dùng hết dũng khí để xin cha mẹ cho cô tiếp tục được đi học, còn cố gắng giải thích rằng tương lai sau khi cô học đại học sẽ kiếm được rất nhiều tiền, rồi sẽ chăm sóc cho hai người thật tốt.
Nhưng chưa nói dứt lời, em trai Tống Gia Bảo của cô đã cười phá lên: "Chị cũng biết mơ mộng thật đấy, cứ tưởng lên cấp ba rồi thì cho là sẽ đậu đại học à? Mấy ngành đại học lấy điểm chuẩn của nữ sinh còn cao hơn nam sinh mấy điểm, nhưng đa phần đều không tuyển nữ sinh. Nhưng thế cứ cho rằng chị lên đại học thật đi, tốt nghiệp xong cũng không có công ty nào tuyển phụ nữ, chị lên đại học thì làm gì chứ? Chị đây cũng suy nghĩ nhiều thật đấy, sang năm em cũng lên cấp ba đây này, cha mẹ mà dành dụm tiền cho chị đi học hết thì em biết làm sao đây nhỉ?"
Nỗi uất ức từ nhỏ đến lớn tích tụ trong lòng Tống Chiêu Đệ đột nhiên bộc phát, cô chất vấn Tống Gia Bảo: "Năm nào chị cũng đứng nhất lớp, lúc thi lên cấp ba cũng đứng thứ tư huyện. Còn em xem, em thì sao chứ? Đừng nói là đại học, em có chắc là mình thi đậu vào trường top đầu của huyện mình không? Ngoại trừ việc em là con trai thì có gì hơn được chị hả?"