Im lặng hồi lâu, Đỗ Lệ Quyên mới chật vật mở miệng: “Mọi người…Mọi người có thể đừng nói chuyện này cho Tiểu Sơn được không? Nếu mọi người đồng ý tôi, tôi sẽ…nói hết tất cả.”
Trương Sơn trong miệng Đỗ Lệ Quyên chính là con trai của bà ta.
Mặc dù họ phá án một cách rất nghiêm khắc nhưng không hề muốn con trai của người ta phải chứng kiến thảm kịch này. Họ có thể đáp ứng một số nhu cầu ngoài lề.
Yến Vân ra hiệu: “Bà nói đi.”
"Tôi... tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa. Trương Kiến Minh cả ngày ăn không ngồi rồi, chỉ há miệng chờ sung để tôi phải chăm sóc. Vốn dĩ một mình tôi nuôi nâng Tiểu Sơn đã có chút quá sức rồi, tôi gả cho hắn ta là vì muốn cuộc sống tốt lên, ai mà ngờ được hắn lại có cái đức hạnh này. Hôm nay về nhà, tôi lại thấy hắn đang uống rượu nên mới cãi cọ vài câu, nhất thời tức quá không chịu nổi nên…”
Đỗ Lệ Quyên cúi đầu, vẻ mặt cô đơn: “Tôi thật sự không chịu nổi nữa, hắn căn bản không phải là người. Cậu xem, lúc uống rượu hắn đánh tôi, hết lần này đến lần khác, đến nỗi tôi không nhớ được đã bị đánh bao nhiêu lần.”
Bà ta xắn tay áo lên, để lộ vết sẹo trên cánh tay.
Lâm Tuyên Hoà chợt nghĩ, con dao găm này rất dị ứng với việc phải tiếp xúc với đàn ông. Mà rõ ràng nó lại có giọng nói của một cô bé, nhưng lại có thể bắt chước cách nói chuyện kỳ quái của đàn ông.
Cô nghĩ bình thường ở nhà Trương Kiến Minh thường đối xử với Đỗ Lệ Quyên và Trương Sơn như này nên dao găm mới học theo.
“Bản thân tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa, thế nên mới ra tay. Tôi nhận tội!”
Nghe lời Đỗ Lệ Quyên kể lại xong, nữ cảnh sát thầm thở dài.
Vừa rồi khi họ đến thăm, hàng xóm nói thường xuyên nghe thấy tiếng than khóc. Vốn dĩ họ cho rằng Trương Kiến Minh đánh Trương Sơn. Sau lại phát hiện, cả Trương Sơn và Đỗ Lệ Quyên đều bị đánh.
Đỗ Lệ Quyên đứng lên nói: "Đi thôi, tôi đi cùng mọi người."
Ngay khi nữ cảnh sát muốn đưa Đỗ Lệ Quyên đi, Lâm Tuyên Hoà đột nhiên nói: "Người này không phải là hung thủ.”
Sau chuyện vừa xảy ra, nam cảnh sát không còn dám coi thường Lâm Tuyên Hoà nữa.
Tuy nhiên anh ta không khỏi lúng túng lẩm bẩm: “Thật quá tùy tiện, người này có phải hung thủ hay không thì phải điều tra mới biết.”
Yến Vân cong môi, có hứng thú nhìn Lâm Tuyên Hoà: "Nói cho tôi biết vì sao bà ta không phải hung thủ."
“Nãy tôi có nói là có người muốn che giấu hung khí thật sự, sinh ra hành vi này bởi có nguyên nhân.” Lâm Tuyên Hoà đại khái liệt kê qua mấy điểm bất thường: “Xét thấy đây là hiện trường án mạng, chúng ta có thể lờ mờ suy đoán, việc che giấu hung khí để thoát khỏi việc bị nghi ngờ. Về nguyên nhân tại sao hung thủ lại thích con dao găm này, tạm thời không xem xét.”
“Đúng vậy,” Nam cảnh sát nói, “Vũ khí giết người chân chính khá đặc biệt, nó được thay thế bằng một con dao làm bếp thông thường trong nhà bếp. Hơn nữa, nhà bếp gần cửa ra vào tương đối gần, phòng ngủ nhỏ lại xa hơn. Con dao găm lại không dễ tìm được, đổi thành một con dao làm bếp sẽ dễ dàng ngụy trang thành một cuộc đột nhập vào nhà hơn."
Lâm Tuyên Hoà nói với sắc mặt nghiêm túc: "Anh nói có lý, nhưng theo tôi, hung thủ làm như vậy là để che giấu thân phận."
Nam cảnh sát sửng sốt một lát, không thể thay đổi chủ ý.
Những gì anh ta nói vừa rồi không phải là kẻ sát nhân cố gắng che giấu danh tính sao?
Nữ cảnh sát có vẻ lo lắng: “Ý cô là… Không thể nào, tuổi đứa trẻ chưa lớn lắm đâu.”
Thần sắc Đỗ Lệ Quyên như bị chấn kinh, đồng tử giãn ra chỉ trong nháy mắt. Bà ta lao như điên cuồng tới Yến Vân, kéo quần áo của anh rồi hét lớn lên: “Là tôi, là tôi làm tất! Đưa tôi đi, tôi thừa nhận."
Lâm Tuyên Hoà lắc đầu, "Làm sao một người mẹ có thể vào phòng ngủ của con mình, tìm dao găm để giết người chứ? Đỗ Lệ Quyên, việc điều tra tung tích của Trương Sơn không khó. Thằng bé còn nhỏ tuổi, lại phải chịu bạo lực gia đình trong thời gian dài, những yếu tố này đều sẽ được xem xét. Nếu tiếp tục chống cự, mới thực sự sẽ cắt đứt lối thoát của chính mình.”
Đỗ Lệ Quyên ngơ ngác nhìn Yến Vân, hai tay dần mất đi sức lực.