“Tuyên Hoà, con vẫn muốn làm cảnh sát sao?” Triệu Thục Giai vừa lo vừa tức giận, nhưng thói quen lâu ngày đã hình thành khiến bà không thể chửi thề như những người khác.
Cô chỉ có thể nuốt hết cơn tức giận, đè nén sự khó chịu nói: “Tuyên Hoà, nhà họ Lâm chúng ta không cần con kiếm được số tiền nhỏ như vậy. Trước đây mẹ đã nói chuyện với con rồi, mẹ sẽ không bao giờ cho phép con cháu nhà họ Lâm làm những việc nguy hiểm như vậy. Nếu con xảy ra chuyện gì thì người mẹ như ta sẽ ra sao bây giờ?”
Lâm Tuyên Hoà vốn buồn bực vì không tìm được án mạng. Sau khi nghe Triệu Thục Giai nói, cô mới ngẩng mặt lên.
Triệu Thục Giai xụ mặt, bắt đầu quở mắng: “Mà đầu óc của con đâu có theo kịp tốc độ của người khác, thế thì làm sao giải quyết được vụ án? Đừng có mà ngu ngốc, đây không phải là chuyện mà người thường thích làm là làm.”
Nếu Triệu Thục Giai nhớ không lầm, điểm văn hóa của Lâm Tuyên Hoà đứng nhất từ dưới lên, bài kiểm tra thể lực của cô không kém phần, đứng thứ hai từ dưới lên.
Các giáo viên trong trường cho biết, đây là lần đầu tiên họ thấy học sinh có điểm trung bình kém cỏi như vậy.
Năng lực này tuyệt đối không vào được ngành nào tốt.
Lâm Tuyên Hoà không phải tức giận vì lời nói của Triệu Thục Giai. Trong mắt cô, lỗi của Triệu Thục Giai không lớn, chỉ là thiếu hiểu biết mà thôi.
“Làm việc ở trong Cục không yêu cầu mỗi người đều phải thông minh xuất chúng. Trong Cục có rất nhiều công việc phức tạp, những vị trí này đều yêu cầu người bình thường làm.” Lâm Tuyên Hoà giải thích một cách bình tĩnh: “Tiện đây con nói một câu, con không phải người bình thường.”
Hồi vào Học viện Cảnh sát, cô đứng đầu tất cả các môn, kể cả đánh nhau.
Con gái có thể chất yếu hơn con trai nên cô áp dụng các bài tập cường độ cao để thu hẹp khoảng cách.
Cho đến khi tốt nghiệp, cô đứng đầu trong các lớp thể dục, ngay cả khi thi đấu với những chàng trai mà cô từng tập luyện trước đó.
Khi làm việc, cô xử lý mọi vụ án bằng cả trái tim. Tuy không thể nói là một thám tử thiên tài, giải quyết được vô số vụ án nhưng ít nhất cô chưa bị vướng vào bất kỳ rắc rối nào.
Triệu Thục Giai vừa nghe thấy những lời của Lâm Tuyên Hoà đã cảm thấy khó tin.
Hồi Lâm Thanh Ngọc còn đi học, môn nào thằng bé cũng đứng hạng nhất. Nhưng thẳng bé chưa bao giờ khoe khoang về bản thân.
Về phần Lâm Tuyên Hoà…Triệu Thục Giai chỉ cảm thấy tính tình của cô con gái không tốt lắm.
Trong lúc hai mẹ con đang giằng co thì cửa ra vào lại bị đẩy ra, một người phụ nữ với mái tóc đen dài thẳng bước vào.
Cách người phụ nữ này ăn mặc hoàn toàn khác với Lâm Tuyên Hoà như thể là người của hai thế giới
Cô gái này mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ có thêu hai bông hoa nhỏ ở cổ tay áo, bên dưới là một chiếc váy. Mái tóc dài dài tới thắt lưng nhưng thay vì trông cồng kềnh, nó lại làm nổi bật khí chất của cô ta.
Nụ cười đẹp, rạng rỡ như Thanh Hoa.
Nhìn thấy Lâm Nhân, Triệu Thục Giai và Dì Trương đều bước tới với vẻ mặt vui vẻ.
Họ hoàn toàn quên mất rằng chỉ hai phút trước họ còn bận chỉ trích Lâm Tuyên Hoà, thế nhưng giờ lại coi cô như không khí.
Triệu Thục Giai nắm lấy tay Lâm Nhân nói: “Nhân Nhân, cuối cùng con cũng về rồi. Có phải con trách mẹ không?”
Điều Triệu Thục Giai ám chỉ chính là việc Lâm Tuyên Hoà trở về nhà họ Lâm.
Kể từ khi Lâm Tuyên Hoà trở về, Lâm Nhân không về nhà nhiều nữa.
Hôm nay bà chạy đến trường của Lâm Nhân nhưng không thấy con mình đâu. Có thể là bà nhờ bảo vệ thông báo với Lâm Nhân nên Lâm Nhân mới trở về.
Nghe được lời Triệu Thục Giai nói, theo bản năng, ánh mắt Lâm Nhân nhìn về phía Lâm Tuyên Hoà.
Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Tuyên Hoà cực kỳ phức tạp, Lâm Tuyên Hoà xuất hiện đột ngột, cướp đoạt tất cả những gì vốn thuộc về cô ta.
Nhưng Lâm Nhân vốn không có quan hệ huyết thống với nhà họ Lâm, cho dù muốn gây rắc rối cũng không có tư cách.
Cô ta chỉ có thể thụ động chấp nhận, không còn lựa chọn nào khác.
Chuyện này khiến Lâm Nhân rất bất an.