Chương 42: Thông báo đính hôn 3

Người đàn ông này nếu như không suy xét đến tính cách quá mức cường thế và những chuyện phức tạp sau lưng, nếu thời điểm cô vẫn còn là Nhạc Khê gặp được anh, nói không chừng cô sẽ thích anh?

Cô còn chưa từng yêu đương bao giờ đâu.

Cô rầu rĩ đáp lại một tiếng “Ừ”.

Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, cô thừa nhận người này thật sự rất không tồi.

Mỗi một câu anh nói, mỗi một chuyện anh làm đều khiến người ta cảm giác được anh thật sự rất đáng tin cậy, nghiêm túc, là một người rất kiên định, loại cảm giác này cô từ trước tới nay đều chưa từng cảm nhận được trên người những người khác, ngay cả thời điểm là Nhạc Khê cũng chưa từng.

Thật đáng tiếc cho nguyên thân.

Nếu cô ấy không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, không bị người khác tính kế thì gả cho người này hẳn là một lựa chọn không tồi.

“Vì sao anh lại không chịu kết hôn với người mà cha anh sắp xếp cho?”

Lâm Khê cảm thấy bản thân trước đó thất thần rất lâu, có chút vụng về, nghĩ nghĩ, giống như đang tùy tiện hỏi, nhưng hỏi xong lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không muốn nói cũng không sao, tôi chỉ muốn biết anh Lương có yêu cầu gì đối với vợ của mình thôi, tôi muốn biết một chút.”

Dù sao cũng là người sống cùng dưới một mái hiên, mối quan hệ phức tạp như vậy, cô muốn hiểu thêm về anh nhiều hơn một chút, như vậy cũng dễ bề ở chung.

Nhưng Lương Triệu Thành lại hiểu lầm.

Hiểu lầm cô muốn biết những chuyện này là muốn nỗ lực phối hợp anh, làm tốt nhiệm vụ của một người vợ với anh.

Thần sắc anh càng ôn hòa hơn, nói: “Không cần lo lắng quá nhiều, ít suy nghĩ miên man lại, ở nhà tự mình chăm sóc bản thân cho tốt, có việc gì thì nói với tôi là được.”

Lâm Khê:???

Cô ngơ ngác một lát mới hiểu được ý của anh.

Anh là đang nói yêu cầu của anh cho cô?

Lâm Khê nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Nhưng cũng không cần cô nói cái gì nữa, anh lại nói một tiếng “Đi thôi”, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi anh ra ngoài liền đi vào trong phòng cầm ra một hộp thuốc mỡ đen tuyền đưa cho cô.

Vết thương là ở tay, không phải ở trên mặt, Lâm Khê cũng không có gì không dám dùng, dùng tay trực tiếp lấy ra một ít bôi lên tay kia. Trên tay lập tức truyền đến một cảm giác mát lạnh, song còn rất thoải mái, chỉ là mùi có hơi hăng.

“Đây là thuốc gì vậy?”

Cô tò mò mà lật qua lật lại cái hộp thuốc, bên trên sạch sẽ không có bao bì gì cả.

“Trước kia tôi ở biên cảnh, là phòng khám bản địa phát thuốc cho, biên cảnh nhiều sâu bọ chuột kiến, rất hữu hiệu đối với những vết cắn, trầy da hoặc bị phỏng cũng rất hữu dụng, cái này đã mấy năm rồi, sau khi trở về vẫn luôn không dùng đến.”

Anh nói.

Lâm Khê lại hỏi thêm vài câu, cảm thấy khá thú vị.

Thuốc mỡ đen như mực kèm theo mùi hăng hăng được thoa trên tay, cứ vậy chắp vá ăn xong một bữa cơm, lúc Lương Triệu Thành và Trần Dã cùng nhau thu dọn chén đũa, Lâm Khê từ trong tủ bát cầm ra một hộp điểm tâm, là bánh cát hương cư phục linh do Lương Triệu Thành mang về từ thành Bắc, cô hỏi Lương Triệu Thành: “Anh Lương, tôi có thể lấy cái này để tặng người khác được không?”

Lương Triệu Thành nhìn qua, tùy ý “Ừ” một tiếng.

Những cái đó đều là dì bảo mẫu trong nhà nhét vào hành lý của anh, anh trở về cầm hai túi vịt nướng đến công ty, còn dư lại đều để cho Lâm Khê xử lý.

Thế nhưng khi Trần Dã nhìn thấy Lâm Khê lấy điểm tâm ra rồi nói muốn tặng người khác, trên mặt cậu lại lộ ra biểu tình khó chịu và khinh thường.

Trong khoảng thời gian này Lâm Khê có cái gì đều lấy đưa cho Trương Tú Mai, Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo một phần, Trần Dã đã khó chịu từ lâu, cậu không hiếm lạ mấy thứ này, nhưng cũng không vui khi Lâm Khê đưa cho những người nhà bên kia.