Chương 3: Ở lại chỗ này 3

Vốn mấy năm nay sau khi Trương Tú Mai tái giá không còn lui tới nhà họ Lâm nữa, sau khi thôn họ Lâm được hoạch định thành đặc khu, nhà mẹ đẻ của Trương Tú Mai, cũng chính là ông bà ngoại Lâm Khê ngược lại có đến nhà họ Lâm thăm Lâm Khê, lại tiếp tục có ý qua lại với nhau, lại bị bà nội Lâm mắng chạy ra ngoài.

Thế nhưng sau khi hai ông bà cụ nhà họ Lâm qua đời, Lâm Kê từ nhỏ đã thể nhược nhiều bệnh bị đả kích mắc bệnh, sau khi Trương Tú Mai nhận được tin tức của nhà mẹ đẻ, lập tức từ thôn họ Chu xa xôi dọn tới nhà họ Lâm chăm sóc Lâm Khê.

Đầu tiên là bản thân bà ta qua đây, chờ tháng sáu con gái con trai được nghỉ hè, chồng lại dẫn con trai con gái và con trai con gái riêng của vợ trước cùng đến đây, ở tòa nhà cho thuê của nhà họ Lâm.

Sức khỏe của Lâm Khê không tốt, Trương Tú Mai áy náy với cô, cũng muốn ở lại chăm sóc cô.

Nhưng lời này của con trai, cũng không được nói như vậy.

Cả gia đình bà ta ở lại đây, thôn họ Lâm bên này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, nếu lời này của con trai truyền ra ngoài thì không hay.

Trên mặt Trương Tú Mai khó coi, trầm giọng nói với con trai: "Gia Bảo, sau này không được nói những lời này nữa, càng không thể nói với bên ngoài, chúng ta cho dù ở lại, cũng là vì chăm sóc chị cả con, con nhớ chưa, nơi này chính là thôn họ Lâm, nhà của chị cả con cũng là nhà của nhà họ Lâm."

"Bây giờ nhà họ Lâm không phải chỉ có một mình chị cả sao? Trần Dã cũng không không phải người nhà họ Lâm mà?"

Cái gì mà nhà của nhà họ Lâm, bây giờ không phải đều là của con ma ốm Lâm Khê sao?

"Con có hiểu hay không?"

Trương Tú Mai sốt ruột, vỗ con trai một cái, nhưng há miệng rồi lai không nói ra được: "Mẹ Trần Dã họ Lâm, mẹ con họ Lâm sao?"

"Mẹ, con nói sự thật thôi, mẹ đánh con làm gì!"

Chu Gia Bảo là đứa con trai nhỏ nhất, ở nhà luôn được nuông chiều, cho tới bây giờ mẹ cậu ta cũng chưa từng động một ngón tay với cậu ta, lúc này Trương Tú Mai đánh cậu ta, cậu ta vừa lui qua bên cạnh vừa ồn ào lên.

Trong tiếng la hét ầm ĩ, cầu thang truyền đến tiếng bước chân, có người đẩy cửa tiến vào, là chồng sau của Trương Tú Mai phía Chu Lai Căn, đằng sau còn có đứa con riêng Chu Gia Lương đi theo.

Chu Lai Căn nghe thấy động tĩnh bên trong, cười nói: "Làm cái gì vậy?"

"Cha."

Chu Mỹ Châu nhìn thấy cha và anh cả cô ta, đảo mắt một cái, giành nói trước Trương Tú Mai, "Chúng con đang nói chuyện với mẹ, sức khỏe của chị cả không tốt, mẹ chắc chắn phải ở lại chỗ này chăm sóc chị cả, nhưng trong nhà không có mẹ không được, ngay cả một miếng cơm nóng chúng ta cũng chưa được ăn, mỗi ngày con học xong còn phãi trở về giặt quần áo nấu cơm, nếu chúng con có thể ở chỗ này cùng mẹ thì tốt rồi, không phải anh cả cũng làm việc ở đây? Chúng ta ở đây lại có nhà ở, chúng ta ở tại chỗ này, cũng sẽ không tệ hơn ở quê là bao."

Trương Tú Mai há miệng, nhìn con gái, thở dài.

Chu Lai Căn nghe nói như thế vẻ vui mừng trên mặt cũng càng sâu.

"Mỹ Châu nói đúng đó."

Ông ta hiện lên vẻ mặt mang theo nụ cười nói với Trương Tú Mai: "Tú Mai, em không cần lo lắng, hôm nay anh tìm được một công việc nhóm lửa ở nhà máy, tiền lương cũng không tệ lắm, về sau gia đình chúng ta cứ ở chỗ này, có anh và Gia Lượng."

Đầu tiên Trương Tú Mai sửng sốt, lập tức mừng rỡ, cái mũi chua xót một hồi, ánh mắt lập tức ẩm ướt.

Như vậy thật là tốt quá.

Cả nhà có thể ở chung với nhau như vậy, con trai con gái không cần ở lại ngọn núi đó chịu khổ nữa, cũng có thể chăm sóc con gái lớn, quả thực là chuyện trước kai bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ.