Chương 25: Khi nào mới có thể bình thản thu tiền nhà? 1

Lương Triệu Thành nuốt xuống miếng mì cuối cùng, nghe thấy câu hỏi của cô cũng không có gì ngạc nhiên.

Thực ra, anh biết rằng cô vẫn luôn nhìn mình, vẻ mặt bất an nghi ngờ, muốn nói lại thôi.

Anh vẫn luôn đợi cô lên tiếng.

Anh đặt đũa xuống, nhìn về phía cô nói: “Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.”

Đồng ý chăm sóc cho hai người họ là một chuyện, nhưng cũng không nhất định phải kết hôn.

“Không hoàn toàn đúng?”

Lâm Khê nhìn anh: “Vậy thì còn nguyên nhân gì nữa?”

Cũng không thể là vì thích cô chứ.

“Cha tôi luôn muốn tôi về Bắc Thành kết hôn với con gái của một người bạn cũ của ông ấy. Tôi không muốn về Bắc Thành, lúc đó ông ấy đã bị bệnh, tôi biết rằng nếu tôi quay về ông ấy sẽ lấy căn bệnh ra ép buộc, rất có khả năng tôi sẽ bị ép chỉ có thể đồng ý. Cho nên khi bà nội em đề nghị để tôi cưới em, tôi suy nghĩ một chút rồi đồng ý.”

Rồi lại bổ sung: “Cha em là chiến hữu cũ, là cấp dưới cũ của cha tôi, cưới em dưới tình huống này, ông ấy sẽ chấp nhận.”

Nếu như anh không đồng ý, với tính cách của cha anh, có lẽ thực sự sẽ bị tức chết.

Mặc dù quan hệ giữa anh và gia đình lạnh nhạt, nhưng cũng không thực sự muốn nhìn cha mình bị tức chết.

Mặc dù thực ra đây cũng không phải nguyên nhân chính.

Nguyên nhân chính là do anh hiếm khi nhất thời không đành lòng.

Bởi vì những lời bà cụ Lâm cầu xin anh trên giường bệnh.

Bà cụ Lâm dùng bàn tay gầy như que củi, da dẻ thô ráp đã không còn sức lực gì nữa nắm lấy tay anh, cầu xin anh: “Triệu Thành, cháu nhìn thôn Lâm Hạ của chúng ta đi, nhìn những nhà phất nhanh xung quanh chúng ta, không có năng lực trông coi tiền của, có được bao nhiêu người có kết cục tốt? Nếu chỉ mất tiền của cũng coi như may rồi, có vài người còn trực tiếp tan cửa nát nhà, những nhà đó còn có người già, người lớn đã trải qua sóng gió suốt mấy chục năm. Tiểu Khê và Tiểu Dã, một đứa mềm lòng lương thiện lại quá nặng tình cảm, một đứa thì lỗ mãng lại còn là trẻ con. Bà đi rồi, e rằng hai đứa nó sẽ bị ăn sạch đến xương cũng không còn.”

“Triệu Thành, bà cầu xin cháu, coi như là nể mặt mẹ cháu, bà cầu xin cháu giúp bà chăm sóc con bé. Nhưng mà bà cũng biết, từ bi khó cự tuyệt người khác, bà sẽ làm một lời bảo đảm cho con bé, nhưng con bé đã thề với bà, nếu như sau này đầu óc không minh mẫn làm chuyện có lỗi với cháu thì bà cũng không có mặt mũi nào xin cháu chịu trách nhiệm, đó là số mệnh của con bé.”

“Còn nữa, đợi sau này khi con bé qua được giai đoạn khó khăn này rồi, có thể tự đứng vững, nhưng cháu vẫn cảm thấy cháu và con bé thực sự không hợp, cháu muốn ly hôn với con bé, vậy thì ly hôn đi. Bà chỉ mong con bé và Tiểu Dã có thể qua được giai đoạn khó khăn này, có thể bình an là được.”

Rất nhiều người tưởng rằng nguồn gốc của anh và nhà họ Lâm là vì cha anh và cha của Lâm Khê là chiến hữu cũ, là lãnh đạo cũ.

Thật ra rất ít người biết rằng, nguồn gốc giữa nhà anh và nhà họ Lâm còn sớm hơn.

Nửa thế kỷ trước, khi mẹ anh còn nhỏ, bà cụ Lâm đã từng làm việc ở nhà ông ngoại anh, từng chăm sóc mẹ anh một thời gian.

Lúc đó, anh nhìn thấy gương mặt nước mắt đầm đìa, ánh mắt không nỡ, bi thương và bất lực đến cực điểm đó của bà, giống hệt như ánh mắt của mẹ anh trước khi lâm chung nhiều năm về trước. Trong một phút xúc động đó, anh đã đồng ý.

Dù sao anh cũng hoàn toàn không để ý đến chuyện nam nữ.

Cưới cô cũng khá là bớt chuyện.

Về phần chuyện của cô và Hạ Hướng Viễn, chuyện cũ giữa trẻ con cùng quê, anh cũng không coi trọng cho lắm.

Có điều, đương nhiên là anh sẽ không nói những chuyện này ra với cô.

Lâm Khê có chút bất ngờ.

Hóa ra còn có chuyện này.

Cô nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh đã nói chuyện này với tôi.”

Không phải ai cũng có thể thẳng thắn nói hết tình huống thật sự cho đối phương nghe.

Cho dù tính cách cá nhân thế nào, nhân phẩm của người này chắc cũng không tệ lắm, xét theo một phương diện nào đó, bà cụ Lâm thực sự đã suy tính tốt nhất cho cháu gái rồi.

Nhưng nếu đã như vậy, hôn nhân của bọn họ chắc cũng có thể dễ thương lượng hơn một chút.