Chương 21: Anh sẽ chuyển qua đây 3

Lâm Khê: Tôi nhổ, mẹ đẻ cái gì chứ!

Cô lười tiếp tục nói chuyện với bọn họ, “xì” một tiếng, lạnh lùng nói: “Ra ngoài đi, tôi còn có việc, không muốn nói chuyện cùng mấy người nữa, ra ngoài.”

“Tiểu Khê!”

“Mời hai người ra ngoài! Không nhìn thấy vị hôn phu của tôi vừa về hay sao? Tôi không còn thời gian chiêu đãi hai người đâu!”

“Tiểu Khê, có làm sao thì mẹ cũng là mẹ ruột của con.”

“Được, Tiểu Khê, vậy chúng ta ra ngoài trước, con đang trong cơn tức giận, không biết chúng ta đều là vì muốn tốt cho con.”

“Cút đi!”

Đến cuối do Trần Dã cũng không nhịn được nữa, cầm lấy cây gậy lớn, cuối cùng đuổi được hai con người kia ra ngoài.

Chu Lai Căn rất muốn một phát tát chết thằng ranh con này, nhưng ở bên cạnh Lương Triệu Thành đang đứng nhìn với ánh mắt đầy sát khí, hai người chỉ có thể giả vờ bình tĩnh đi ra ngoài.

Bầu không khí trong phòng có một sự cứng nhắc nhất thời.

Trần Dã nhìn anh Lương rồi lại nhìn chị cậu.

Cậu tưởng bầu không khí lạ lùng như này là bởi vì chị cậu vẫn chưa thương lượng với anh Lương mà đã dám nói với Trương Tú Mai và Chu Lai Căn rằng hai người đã đính hôn rồi, còn nói anh Lương sẽ chuyển đến đây, trước đây Trần Dã còn nghĩ rằng người như anh Lương, mấy việc vặt vãnh như này sẽ không để ý đến, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như loại chuyện đính hôn này cũng không phải chuyện nhỏ thì phải?

Cậu phải thay chị cậu giải thích một chút.

“Anh Lương, anh đừng trách chị em.”

Cậu nhìn Lương Triệu Thành nói: “Anh không biết đâu, mấy ngày hôm nay em và chị đều sắp bị mấy người kia ép bức thành cái loại gì rồi. Anh xem, hôm nay nếu mà anh không trở về thì cái người họ Chu kia xác định sẽ không biết xấu hổ mà độc chiếm đại viện của bọn em, em nhổ, anh không biết, em còn nghe trộm được một nhà bọn họ bàn bạc, muốn gả chị em cho thằng con trai kia của bọn họ, em nhổ vào, đúng là không biết xấu hổ, em nhìn thấy ông ta thì chỉ muốn lấy cái ghế đập vào mặt ông ta vài cái.”

Lâm Khê ban đầu còn đang dùng ngón tay cào cào mặt bàn, có chút thấp thỏm không yên, nhưng nghe thấy lời nói về sau của cậu thì lại càng ngây người ra, ngẩng đầu hỏi Trần Dã: “Tiểu Dã, em nói cái gì? Cái gì mà muốn gả chị qua cho thằng con trai của nhà bọn họ, con trai của ai? Em nói là thật à?”

“Chính là cái người Chu Gia Lượng kia nha! Làm sao lại không phải là thật được?!”

Trần Dã nhìn Lâm Khê, cứ như là một con dã thú đang dựng lông lên còn chưa kịp thu lại vậy, một mặt căm hận và tức giận, còn có chút uỷ khuất, nói: “Lẽ nào em còn lừa chị? Em sợ là chị sẽ ngoan ngoãn phục tùng theo lời người mẹ kia của chị, nói rồi chị cũng sẽ không phản đối, ngược lại còn có khả năng đáp ứng bà ta, vì vậy trước đây em không nói với chị.’’

Cũng là nhìn thấy Lâm Khê lật mặt với Trương Tú Mai và Chu Lai Căn rồi, anh Lương lại còn ở đây cho nên cậu mới nói.

Lâm Khê…

Cái trò chơi thử nghiệm thực tế này cốt truyện cũng quá độc ác đi!

Biểu cảm của Lâm Khê đúng thật là.

“Có điều chị à.”

Ánh mắt Trần Dã từ người chị cậu liếc đến người anh Lương, nhìn thấy sắc mặt của anh Lương khi nghe cậu nói những lời này tuy có khó coi một chút, ánh mắt cũng có vài phần chán ghét nhưng khẳng định tất cả không phải nhằm vào chị gái cậu, ánh mắt anh ấy nhìn cậu và chị cậu lại ấm áp hơn rất nhiều.

Tố khổ và thay đổi đối tượng chán ghét quả nhiên có tác dụng.

Cậu mừng thầm trong bụng, lại quay đầu nhìn chị, làm bộ làm tịch nói: “Có điều chị à, bọn họ tuy là nuôi dưỡng ý định xấu xa, nhưng có lời lại là thật lòng, hai người chúng ta sống ở đại viện này quả thực không an toàn, không nói đến người khác, chỉ với một nhà họ Chu kia, ai biết được bọn họ sẽ làm ra trò gì? Quay về bọn họ phát hiện anh Lương không chuyển đến đây, có phải sẽ lại chạy qua đây làm loạn hay không, tuy là em không sợ nhưng em sợ chị sẽ bị bọn họ bắt nạt.”

Nói rồi trên mặt cậu cũng xuất hiện vài nét ảo não.

Vốn dĩ những lời này là để nói cho anh Lương nghe, nhưng nói xong chính cậu cũng thật sự bắt đầu lo lắng.

“Anh Lương...”

“Anh sẽ chuyển đến đây.”

Câu nói “Anh Lương, hay là anh chuyển đến đây ở đi” của Trần Dã còn chưa nói hết thì đã nghe thấy anh Lương nói trước rồi, một chút do dự cũng không có.