Chương 2: Dưỡng một chút kéo dài đến ba năm
Dù không thể làm được việc nông thì cũng có thể giặt giũ, nấu cơm, quét dọn nhà cửa, cho heo ăn những công việc này hẳn có thể làm được
Bởi vậy mà cuối cùng nguyên chủ không thể tiếp tục đi học mà chỉ có thể ở nhà phụ giúp việc cho gia đình
Tuy ngoài mặt nguyên chủ không thể hiện điều gì nhưng trong lòng lại vô cùng oán trách người của Bùi gia
Trong lòng nguyên chủ liền sinh ra oán khí, kì lạ là oán khí càng tăng thì việc muốn ăn của nguyên chủ càng tăng, cho dù ăn đồ bỏ lại, thì cô ta vẫn có thể ăn một cách ngon lành, ăn tới mức độ sức ăn của cô ta vượt qua cả người thường.
Cũng không biết có phải do ăn quá nhiều hay không, mà sức lực của bản thân cô ta cũng càng ngày càng lớn.
Sức lực càng lớn thì càng làm nhiều việc, làm nhiều thì tiêu hao năng lượng nhanh, cũng dẫn đến việc nhanh đói
Đây quả là một vòng tuần hoàn vô tận không có điểm dừng
Cứ như vậy mấy năm qua đi nguyên chủ từ một cô gái thon gọn trở thành một cô nàng mập mạp
Ăn thì ăn, nguyên chủ còn giành thức ăn với người khác
Người bị giành thức ăn không ai khác chính là em trai và em gái của nam chính, cướp phần ăn xong nguyên chủ còn đe dọa hai ngưới nếu dám đi tố cáo với người lớn thì sẽ không yên với cô ta.
Nguyên chủ lưng hùm vai gấu, sức lực lại lớn, lúc nói chuyện mặt dữ tợn, ngữ điệu cay nghiệt hung bạo, khiến cho lời đe dọa trở nên rất có tác dụng
Một người vậy mà lại ăn khẩu phần ăn của ba người, không ăn đến biến thành cái lu thì mới là chuyện lạ
Theo Khương Nhiễm thấy, trong sự việc này nguyên chủ đúng là tự hại chính mình, biến bản thân thành hình tượng khó coi như vậy
Nhưng nhà họ Bùi lại không cảm thấy vậy.
Bọn họ cảm thấy Khương Nhiễm mông to là kiểu người dễ sinh đẻ, sức lực lại lớn , có thể làm việc kiếm sống qua ngày
Cho nên sau khi nguyên chủ và nam chính trưởng thành, mặc kệ sự phản đối quyết liệt của nam chính, cha mẹ Bùi vẫn chuẩn bị hôn lễ cho hai người, bắt hai người đi đăng kí kết hôn, còn bày tiệc ở trong thôn mời mọi người đến uống rượu mừng.
Đêm tân hôn hôm đó.......
Khương Nhiễm nhắm mắt lại có chút không muốn nhớ đến đoạn ký ức đó
Tuy rằng đoạn ký ức này có trong quá trình cô tiếp thu ký ức của nguyên chủ, người làm chuyện đó cũng không phải cô nhưng Khương Nhiễm cảm thấy có chút không dám nhìn thẳng.
Ba ngày sau đêm tân hôn, nam chính chuẩn bị hành lí, đi học đại học tại thành phố lớn
Nam chính đi được một tháng, nguyên chủ liền phát hiện mình mang thai
Viết thư báo tin cho nam chính biết, nam chính viết thư hồi âm bảo đang đi học đường xa, không thể xin về được
Không chỉ lúc đó mà đến tết nam chính cũng không về nhà. Chín tháng sau, nguyên chủ sinh ra một đứa con trai bụ bẫm.
Đứa bé này chính là cháu đích tôn của nhà họ Bùi, hai vợ chồng Bùi gia vui đến cười không ngừng, đối xử với nguyên chủ cũng tốt hơn trước.
Nhưng nguyên chủ lại thay đổi, cô ta cảm thấy bản thân mình sinh được cho Bùi gia một đứa cháu đích tôn thì đã lập được đại công lớn, lúc mang thai cô ta chịu nhiều đau khổ và uất ức rồi nên giờ là lúc cô ta nên hưởng phúc
Ngay sau đó cô ta liền bắt đầu ở cữ, phụ nữ bình thường ở cữ chỉ một tháng còn người nào bị ảnh hưởng nhiều đến cơ thể thì sẽ ở cữ hai tháng.
Nhưng nguyên chủ với khác với những người khác, cô ta ở cữ một hơi hết ba năm.
Mỗi ngày trừ bỏ ăn uống và đi dạo thì khoảng thời gian còn lại cô ta đều nằm trên giường.
Ông bà Bùi không phải chưa từng nói chuyện này với nguyên chủ, nhưng cô ta lại nhắm mắt làm ngơ coi như không nghe thấy.
Con trai cũng mặc kệ không ngó ngàng tới, để cho hai ông bà Bùi tự lo nguyên chủ nhàn rỗi không làm việc. Nhưng khẩu phần ăn của cô ta thì không ít chút nào
Rõ ràng con trai đã ba tuổi rồi nhưng bụng hiện giờ của cô ta còn to hơn lúc mang thai lúc trước.
Trong nguyên tác, nam chủ sau khi tốt nghiệp đại học thì cuối cùng cũng quay về nhà.
Nhưng về không phải để thăm người thân hay con trai mà về với mục địch muốn ly hôn nguyên chủ
Lúc mới đầu nghe tin nguyên chủ một mực không đông ý ly hôn, hai người đã tổ chức lễ cưới đàng hoàng giờ còn có cả con trai đâu thể nó ly là ly
Năm đó lúc nam chính muốn học tiếp lên đại học nguyên chủ đã kiên quyết phản đối, sống chết gì cũng không đồng ý nguyên chủ nới với nam chính học hết cấp ba liền có thể đến công xưởng làm việc, một tháng cũng có thể kiếm được mấy chục đồng
Nam chính cần gì phải một hai học tiếp đại học, học đại học bốn năm thì có ích gì chứ
Vì ngăn cản không cho Nam chính lên đại học, mà nguyên chủ từng có ý định xé giấy báo nhập học của Nam Chính
Nhưng cuối cùng vẫn không thể ngắn được quyết tâm uốn đi học đại học của Nam chính, lúc đó nguyên chủ cảm thấy rất tức tối.
Sau này khi Nam chính học lên Đại Học, thường xuyên gởi tiền về nhà, số tiền đó đều bị nguyên chủ giữ lấy trong người, lúc đó cô ta mới cảm thấy vừa lòng