Chương 8: Thập niên 80 : Trưởng tẩu trà xanh

Địa phương nông thôn không ít lần phát sinh loại chuyện này, có một số cô nương gả đi không được mấy năm liền không còn nữa, là thật sự không còn sao? Chưa chắc, bị giết rồi hoặc bị bán đi cũng có thể.

Nhưng ở trong nhà Tống Hồng Trung, xảy ra chuyện gì người người đều sẽ hoài nghi đến trên đầu bọn họ, cho nên, hiện tại đối với Tống Miên Tư mà nói, an toàn nhất ngược lại là nhà bọn họ.

Trừ phi Tống Hồng Trung bất chấp thanh danh, nếu không hắn tuyệt đối không dám để nàng xảy ra chuyện ở trong nhà hắn.

Nghĩ đến đây, Tống Miên Tư vẫn mở cái rương ở góc tường, lấy ra một cây kéo nắm trên tay, cô cầm cây kéo, tính toán xem nên giấu cây kéo này ở đâu cho tốt, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, mang theo cây kéo nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng có thể phản kích.

Tâm niệm vừa động, Tống Miên Tư liền cảm giác trên tay trống không, cô cúi đầu nhìn, cái kéo trong lòng bàn tay không biết đi đâu rồi.

Tống Miên Tư giật mình, sau đó nàng giống như nghĩ đến cái gì, thần sắc hưng phấn trên mặt không che giấu được, lại khẽ động ý niệm, kéo lại xuất hiện trong lòng bàn tay.

Thì ra kỹ năng mà cô mang theo khi làm ma ở kiếp trước cũng đã trở về cùng cô.

Tống Miên Tư hưng phấn không thôi, làm quỷ lâu ngày cũng có chút bản lĩnh nhỏ, bản lĩnh đời trước của Tống Miên Tư chính là có một không gian nhỏ, có thể tồn trữ đồ vật, kim ngân hình nhân Lâm Hạ Thành đốt cho cô đều bị cô đặt ở trong không gian.

Hiện tại không gian này vừa vặn có thể lấy ra thả kéo.

Trong lòng nàng tràn ngập vui mừng, có không gian này, vậy rất nhiều chuyện liền dễ làm hơn nhiều, mặc dù không gian này chỉ có thể để đồ vật, nhưng cũng có thể phát huy tác dụng rất lớn.

Trong phòng phía đông.

Liễu Hồng Hoa đổ chậu nước rửa chân vào rửa chân cho Tống Hồng Trung, Tống Hồng Trung cầm cuộn giấy cuốn sách bài tập thành khói thô, mùi khói nồng nặc trong phòng sặc người, Liễu Hồng Hoa sớm đã quen, sau khi đổ nước rửa chân vào dưới chân Tống Hồng Trung, cô ngồi xổm xuống rửa chân cho Tống Hồng Trung: “Thứ đê tiện Tống Miên Tư kia, chúng ta thật đúng là để cho nàng gả cho Lâm Hạ Thành sao?”

“Lời đã nói ra rồi, vậy còn có thể thu hồi lại.” Tống Hồng Trung buồn bực, giọng điệu rất không kiên nhẫn, khuôn mặt chất phác thành thật ngày thường trông vô cùng dữ tợn dọa người.

Liễu Hồng Hoa rụt cổ lại, trong lòng run sợ nói: “Nhưng mà, nếu gả cho Lâm Hạ Thành, chẳng phải là muốn cho nàng hưởng phúc sao.”

Điều kiện của Lâm Hạ Thành thật sự không tệ, trước khi Tống Thắng Miên thi lên đại học, Liễu Hồng Hoa còn có chủ ý muốn gả Tống Thắng Miên cho Lâm Hạ Thành. Nhưng bây giờ thì khác, khuê nữ của nàng là Đại học sĩ, thành tựu của Lâm Thành Hạ không xứng. Nhưng cho dù không xứng, cũng không thể tiện nghi Tống Miên Tư.

“Ngươi đừng lắm miệng, trong lòng ta biết nên làm cái gì bây giờ.” Tống Hồng Trung nói.

Lúc này Liễu Hồng Hoa mới ngậm miệng lại.

Rửa chân, tắt đèn, Tống Hồng Trung nằm trên giường, tính toán ngày mai nên đi tìm Tống Hán Văn. Tống Hán Văn và nhà bọn họ không có quan hệ gì, tuy rằng đều cùng họ, nhưng người này nổi danh là một kẻ ham ăn biếng làm trong thôn, hơn nữa còn tham tài háo sắc, quan trọng hơn là Tống Hán Văn là hàng xóm nhà Tống Miên Tư, ông ta định để Tống Hán Văn dụ dỗ Tống Miên Tư bỏ trốn, sau đó để Tống Hán Văn nghĩ cách bán Tống Miên Tư đi.

Ba trăm sính lễ kia không kiếm được, tự nhiên chỉ có thể từ nơi khác bù lại.

Nghĩ tới đây, Tống Hồng Trung không khỏi nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết Tống Miên Tư có thể bán được bao nhiêu tiền, một hoàng hoa khuê nữ xinh đẹp như vậy, ít nhất cũng phải đáng giá hơn hai trăm đi.

............................

Trong bụng đã có đồ ăn lấp vào, đắp một tấm chăn mỏng thoải mái ngủ một giấc, ngày hôm sau tỉnh lại, sắc mặt Tống Miên Tư hồng nhuận không ít.

Cô đứng trước kệ rửa mặt cha cô để lại, kệ rửa mặt này lấy gỗ đào trên núi làm ra, kiểu dáng là giá rửa mặt của thiên kim tiểu thư nhà giàu trong xã hội cũ, chỗ cao khuỷu tay có một lỗ khảm để đặt chậu rửa mặt, đối diện với mặt có một cái gương, giữa gương và chậu rửa mặt còn có một cái giá, chuyên dùng để đặt khăn mặt.

Kệ rửa mặt được làm rất đẹp, được người thợ đặt hết tâm tư vào chế tác.

Tống Miên Tư nhìn bản thân trong gương, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, đến bây giờ cô vẫn còn có chút không dám tin tưởng bản thân thật sự sống lại.

“Bang bang bang" Ngoài phòng truyền đến tiếng gõ đập đập đập, còn có một giọng nữ chanh chua: “Thật sự là số tốt, tới giờ này mà còn ngủ đây.”

Tống Miên Tư thu hồi tâm thần, sau khi lấy khăn mặt lau mặt, đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Liễu Hồng Hoa đã nấu cơm xong, trên bàn bày ba bát cháo ngô, Tống Miên Tư nhìn thoáng qua, tự giác đi vào phòng bếp.

Liễu Hồng Hoa giật thót mình, nhìn thấy nàng trực tiếp mở túi phân ra ở góc tường.

“Ngươi làm gì đó, muốn trộm đồ à!” Liễu Hồng Hoa Tâm sắp bay ra ngoài, dẫn đầu chạy đến bên cạnh Tống Miên Tư, cướp túi phân trong tay cô.

Trong túi phân này đựng trứng gà và thịt khô của Liễu Hồng Hoa.