Chương 6: THẬP NIÊN 80: TIỂU KIỀU THÊ

Tống Nguyệt Minh nghĩ giả bộ cắt cổ, uống thuốc sâu, Tống Kiến Cương cũng không đồng ý, ngược lại nói Tống Minh Nguyệt đi nhỷ sông, trong đầu cô lúc này vẫn còn nhớ mấy lời khuyên của Tống Kiến Cương.

“Sẽ không sao đâu, nước sông không sâu, anh sẽ đứng bên cạnh nhìn em, lại nhờ người đi mật báo với mọi người trong nhà, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề.”

Tống Nguyệt Minh tin thật, đồng ý cách làm của anh ta, còn Tống Kiến Cương cũng để hai người đứng canh ở hai đầu bờ ruộng ít nhất là thời gian nghỉ trưa, nhưng Tống Kiến Cương cũng không đứng canh ở bờ sông, người đứng canh là Dương Hồng Vệ.

Bởi vì hai người không có ai muốn chịu thiệt, nếu nhỡ một bên đã thành công, một bên khác lại đổi ý thì phải làm sao, vậy nên dứt khoát làm cùng nhau!

Tống Kiến Cương thơ lời của Dương Hồng Vệ đến chỗ mà Dương Mẫn đang chăn dê, muốn nhân cơ hội để làm chuyện xấu.

Dương Hồng Vệ kia cũng là một dâm tặc, Lưu Đại Liên canh giữ bên kia cầu chính là người do hắn ta sắp xếp, chỉ cần hắn ta sờ lên người Tống Nguyệt Minh, Lưu Đại Liên liền đi khắp thôn tung tin đồn!

Nguyên văn, Tống Kiến Cương bị Dương Mẫn đâm đau, Tống Kiến Cương bỏ chạy lại gặp phải Tống Bách Hằng đang đi bộ trên bờ sông, liền bị hai người đánh chạy chối chết, mà Dương Hồng Về bên này, thừa dịp Tống Nguyệt Minh uống no nước liền vội vàng mang cô lên bờ, ở trong cỏ lột quần áo của cô, vội vàng biến Tống Nguyệt Minh thành người của hắn.

Tống Kiến Cương tính kế không thành, ngược lại lại khiến em gái phải vào nhà họ Dương nghèo đến nỗi đến lễ hỏi cũng không có, Tống Minh Nguyệt vì vậy mà càng thêm căm hận Dương Mẫn thấu xương.

Tống Minh Nguyệt thở nhẹ một hơi, khi xem tiểu thuyết, thấy đôi anh em vai phụ này không có kết cục tốt, cô liền cảm thấy sảng khoái, nhưng hiện tại bản thân bị biến thành Tống Nguyệt Minh, sảng khoái liền biến thành đau đầu, cũng may cô không gặp phải Dương Hồng Vệ kia, nếu không càng trở thành một mỡ hỗn độn.

Tiếng nói chuyện càng lúc càng lớn, Tống Nguyệt Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy mặt trời lặn, trong bụng nôn ra không còn cái gì đã bắt đầu lên tiếng kháng nghị, cô chống tay ngồi dậy, thân thể đã dễ chịu hơn rất nhiều so với lúc nãy.

Căn phòng nhỏ bé, đơn độc này được xây dựng riêng cho Tống Nguyệt Minh ở, đối với con gái nông thôn sẽ rất khó có được, có một chiếc giường bên cạnh bức tường phía bắc, một chiếc bàn hai ngăn được đặt ở phía đông làm giường trang điểm, trên bàn cũng không có nhiều đồ vật, một cái gương, một cái lược, còn có bảy, tám viên đá cuội được mài thành hình tròn.

Tống Nguyệt Minh run rẩy cầm gương đến trước mặt, người trong gương cũng đang nhìn cô, cô có lông mày lá liễu, mắt hạn to tròn, miệng anh đào lúc này lại trở nên tái nhợt, làn dã trắng nõn trơn bóng, chỉ có một nốt ruồi nhỏ ở khoé mắt, là một tiểu mỹ nhân, cũng có vài phần giống cô.

“May mắn là có điểm giống cô, nếu không nhất định sẽ gặp ác mộng.” Chuyện kỳ lạ như vậy, ngay cả tiểu thuyết cũng không chống đỡ được.

Tống Nguyệt Minh còn muốn mở chiếc tủ duy nhất trong căn phòng tìm một bộ quần áo để thay, nhưng trong viện lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của chị dâu: “Cương Tử, em làm sao vậy, sao lại ra nông nỗi này, em cùng người ta đánh nhau à.”

“Không có việc gì, chị dâu, Nguyệt Minh đã trở về chưa?”

“Đã trở về, em ấy còn đang nghỉ ngơi trong phòng, vết thương của em có sao không?”

“Không sao, không sao.” Giọng nói Tống Kiến Cương lộ ra chút chột dạ.

Trong phòng, Tống Nguyệt Minh nghe xong cũng không muốn thay quần áo nữa, cầm chiếc lược chải lại mái tóc rối bù, dựa theo trí nhớ mà thắt tóc hai bím, khom lưng tìm ở dưới gầm giường một đôi giày vải, không biết đôi giày xăng đan đã bị nước sông cuốn đến chỗ nào.

Thu dọn xong, Tống Nguyệt Minh đứng sau cửa hoạt động gân cốt sau khi ngủ dậy, Tống Kiến Cương bị nam nữ chính đánh sẽ không tính, cô hôm nay nếu không xả giận nhất định sẽ nghẹn khuất chết mất.