Chương 32: THẬP NIÊN 80: TIỂU KIỀU THÊ

Vương Bảo Trân cắt hơn nửa miếng thịt ba chỉ, cuộc sống nhà mình cũng không tồi nên bà cũng không keo kiệt ở chuyện ăn uống, huống chi trời đang nóng nên cũng không bảo quản được thịt ba chỉ, nếu cắt lại không cho ăn, không chừng lại cất hư thịt mất, từng miếng thịt cho vào nồi vang lên tiếng xèo xèo, mùi hương lập tức lan ra khiến mọi người phải ứa nước bọt, Vương Bảo Trân gắp một miếng ra cho Xuân Hoa rồi vừa hát ngâm nga vừa xào thức ăn.

Thức ăn còn chưa xào xong thì cửa trước nhà họ Ngụy đã bị người đẩy ra, Ngụy Ủng Quân cười hì hì đi vào hít mạnh một hơi: “Thím à, rau thím xào thơm quá đi mất!”

“Ủng Quân tới đó hả, đúng lúc tới ăn bữa cơm luôn!” Vương Bảo Trân cãi nhau với mẹ của Ngụy Ủng Quân nhưng từ trước tới nay vẫn dùng gương mặt tươi cười để chào đón Ngụy Ủng Quân.

Ngụy Ủng Quân lắc đầu: “Thím à, cháu tới để gọi anh Khai tới nhà cháu... Nhà cháu uống rượu, mấy anh em họp mặt với nhau.”

“Tụ tập cái gì, tới nhà thím ăn có khác gì đâu, thím lại xào thêm tí thịt, bảo đám mấy đứa ăn no!”

Ngụy Ủng Quân có chút động lòng, sau đó lại nhớ tới yêu cầu của mẹ già thì kiên quyết nói: “Không được, không thể ăn ở nhà thím được!”

Vương Bảo Trân lén bĩu môi, lại cầm miếng thịt ba chỉ cắt một miếng rồi giao cho Vệ Vân Khai: “Không thể sang ăn mà đi tay không được, lại ôm thêm một trái dưa hấu của nhà ta sang đó.”

Nhân cơ hội này, nháy mắt với Vệ Vân Khai: Nếu con dám đồng ý với đối tượng mà mẹ Ủng Quân giới thiệu cho con, thì mẹ cũng dám đánh con đấy!

Vệ Vân Khai cười gật đầu, lấy thịt và ôm dưa hấu dưới tiếng kêu không cần liên hồi của Ngụy Ủng Quân, cảnh này đã không phải lần đầu tiên.

Chờ bọn họ đi rồi, Xuân Hoa mới tò mò hỏi: “Mẹ, sao mẹ đưa thịt cho người ta thế?”

Vương Bảo Trân lẩm bẩm: “Không được chỉ biết ăn của người ta có hiểu không? Mẹ Ủng Quân đang có ý định giới thiệu cháu gái nhà mẹ đẻ của mình cho anh trai con, không cần quan tâm con bé đó lớn lên thế nào, cho dù có như tiên nữ cũng không thể gả tới nhà ta gây họa cho anh trai con được!”

Đến cháu gái nhà mẹ đẻ hay cháu ngoại gái của mình mà bà còn chưa nghĩ đến chuyện giới thiệu cho Vệ Vân Khai, đứa bé do bà nuôi lớn, bà còn không biết ánh mắt Vệ Vân Khai nhìn trúng người như thế nào à?

Chuyện Ngụy Ủng Quân tới tìm Vệ Vân Khai uống rượu là thật, nhưng có mục đích riêng cũng là thật, lúc nhà họ Ngụy dọn lên một bàn thức ăn thì mẹ của Ngụy Ủng Quân là Lý Tiểu Yến mới bận xong việc dưới bếp ra tới, thấy bọn họ mang theo thịt ba chỉ và dưa hấu mới lộ ra nụ cười có hai phần thật lòng.

“Tới thì tới thôi, còn mang đồ theo làm gì.”

Vệ Vân Khai đưa thịt ba chỉ sang: “Cũng đâu thể đi tay không tới nhà bác gái ăn cơm được.”

Lý Tiểu Yến hướng về phía phòng bếp kêu: “Văn Lệ, ra đây mang đồ anh Khai xách tới vào phòng đi.”

Bà ấy kêu một tiếng, một cô gái trẻ tuổi tết bím tóc chậm rãi bước ra, hai bên má còn ửng lên hai rặng mây đỏ, vội vàng liếc nhìn diện mạo của Vệ Vân Khai một cái rồi chờ anh đưa thịt ba chỉ sang.

Vệ Vân Khai liếc mắt nhìn Ngụy Ủng Quân một cái, thằng nhãi này thì đang cười nịnh hót.

Lý Tiểu Yến cũng không phát hiện, giới thiệu với vẻ vô cùng đắc ý: “Đây là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của bác, tên Văn Lệ, rảnh rỗi không có việc gì làm nên tới nhà bác ở vài hôm, Khai Tử, cháu không cần khách sáo với nó, cứ trò chuyện tùy tiện là được.”

Vệ Vân Khai gật nhẹ đầu, quay đầu lại giao thịt cho Ngụy Ủng Quân : “Cậu cầm vào đi.”

“Khai Tử, sao cháu còn ngượng ngùng như thế làm gì, mau vào đây ngồi, sắp được ăn cơm rồi.” Lý Tiểu Yến âm thầm đẩy cánh tay Lý Văn Lệ, ý bảo cô ta mau tới bắt chuyện đi, nhưng Lý Văn Lệ chỉ dám nhìn trộm Vệ Vân Khai, thấy anh ít nói ít cười thì trong lòng thấy dè dặt lại, hơn nữa chuyện này cũng đâu phải chuyện con gái nên làm trước?

Lúc Vệ Vân Khai ngồi xuống mới biết là chuyện gì đang xảy ra, hôm nay là sinh nhật Ngụy Ủng Quân, anh ấy là thằng con trai mà sau khi Lý Tiểu Yến sinh ba đứa con gái mới có được, lại còn là sinh nhật tròn hai mươi tuổi, ăn một bữa với anh em bạn bè cũng là chuyện bình thường.