Chương 22: THẬP NIÊN 80: TIỂU KIỀU THÊ

Đều trách Lưu Đại Liên đó, sớm muộn cũng phải đi đánh bà ta!

Hoàng Chi Tử đạp chiếc xe Phượng Hoàng chở Tống Nguyệt Minh, Tống Nguyệt Minh muốn hiếu kính mẹ, để mẹ không vất vả, nhưng kỹ thuật của công không đủ, trong thôn toàn đường đất, cách một đoạn lại có bùn đất sau mưa mà ra, hơn nữa Hoàng Chi Tử vẫn coi cô là trẻ con.

Phong cảnh trên đường đi đối với Tống Nguyệt Minh rất xa lạ, khi họ đi qua cây cầu lớn ở sông Đông Đại, Tống Nguyệt Minh nhìn vào mặt hồ, nước sau mưa lớn lại sâu hơn rất nhiều, còn Hoàng Chi Tử lại tăng tốc để nhanh chóng đi qua chỗ này.

Tống Nguyệt Minh âm thầm than thở, chính là sự yêu thương này mới khiến cô bị hạn chế.

Dường như mới qua cầu chưa bao lâu là đến thôn Ngụy Thủy, Hoàng Chi Tử quen đường dạo quanh thôn, người không quen biết đến chào hỏi bà: “Đến thăm người thân hả?”

“Vâng ạ.”

Đường nhỏ trong thôn không thích hợp để đạp xe, hai người đi bộ qua đó, Hoàng Chi Tử đẩy xe ở phía trước, Tống Nguyệt Minh đi theo sau, đi qua một căn nhà, cô lướt mắt nhìn trong vô thức, vừa hay nhìn thấy người đàn ông đang đi ra, cả hai có hơi giật mình.

Vệ Vân Khai chỉ thấy dáng vẻ lộ chiếc tai trắng hồng của cô lướt qua, đôi mắt long lanh đó giống như là nước bên sông vậy, anh thở ra một hơi, cũng không biết sắp xếp gặp nhau lúc mấy giờ.

Tống Vệ Cầm đã dọn dẹp nhà thật sạch sẽ, con gái đã ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ còn bà và đứa con gái chưa đầy mười tuổi.

“Hai người đến rồi, còn mang đồ đến làm gì.” Tống Vệ Cầm nhìn thấy hộp điểm tâm treo trên xe đạp, nhưng ánh mắt cười này không lừa được người, em dâu này rất cách làm người.

Hoàng Chi Tử khách sáo hai câu, hai người vào trong nhà ngồi, Tống Vệ Cầm gọi con gái nhỏ ra ngoài: “Đi gọi anh Vệ của con qua đây chơi.”

Tống Nguyệt Minh do dự một chút, đơn giản trực tiếp như vậy sao? Cô không căng thẳng, chỉ là hai chân run rẩy.

Một mình Vệ Vân Khai đi theo con gái nhỏ của Tống Vệ Cầm, anh đẩy cửa tiến vào, Hoàng Chi Tử liền không tự chủ được ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nhà chính của nhà họ Ngụy nằm về hướng bắc, hướng nam đối diện cửa lớn, vừa nhìn đã thấy một thanh niên cao lớn tráng kiện đi vào, trong đầu bà liền nghĩ rằng, cùng một kiểu người giống Tống Bách Hằng, hẳn là Nguyệt Minh sẽ thích.

Tống Nguyệt Minh cũng nhìn về phía cửa, ngày đó lần đầu tiên gặp Vệ Vân Khai, hình tượng của cả hai người đều không tốt, nhưng hôm nay chắc hẳn anh đã đặc biệt chuẩn bị qua, một bộ quần áo sợi tổng hợp mới tinh, chân đi giày vải có đế là lớp vải đen trắng, đi lại không kiêu ngạo không nịnh bợ, trong ánh mắt thản nhiên lại mang theo sự tôn trọng.

Cô nhớ rõ, Vệ Vân Khai được nuôi dưỡng ở nông thôn mấy chục năm, chưa đến ba mươi tuổi đã có danh tiếng, vị thế càng ngày càng lớn, bởi vì gia đình cha nữ chính đã làm cho mẹ của nữ chính Dương Mẫn chịu thiệt nên anh đã giúp Dương Mẫn không ít việc, có thể nói Dương Mẫn vì xuyên qua nên có bàn tay vàng so với các cô gái khác.

Có lẽ người đàn ông này có thể nhìn thấy sự khác biệt ngay từ đầu.

Tống Nguyệt Minh đang đánh giá Vệ Vân Khai, Vệ Vân Khai cũng nhận ra ánh mắt của cô, đôi mắt sáng trong suốt lại tò mò, không có gì khiếp sợ hay thẹn thùng, hai bím tóc hoa gai rủ xuống trước người, áo sơ mi màu trắng phấn, quần dài màu sáng, lộ ra vành tai không còn giống như vừa rồi, giống như hai viên hồng ngọc.

Tống Vệ Cầm đứng dậy chiêu đãi, chỉ chỉ vào chiếc ghế dài đã được chuẩn bị sẵn: "Vân Khai đây rồi, mau ngồi đi.”

"Chị dâu, đây là cây kinh giới mẹ tôi bảo tôi mang đến cho chị."

"Ôi chao, suýt chút nữa tôi quên mất, đám mầm kinh giới kia của tôi bị gà ăn không còn hình dạng, lúc này cũng không tìm được hạt giống, vừa lúc mẹ bà nói kinh giới nhà bà ăn không hết, hiện tại tôi sẽ đi trồng, tưới nước là có thể sống!" Hoàng Chi Tử vui vẻ cầm lấy, nháy mắt với chị cả.

Hoàng Chi Tử liếc mắt nhìn Tống Nguyệt Minh không biết đang vui hay đang buồn, đứng dậy đi theo ra ngoài: "Chị à, em giúp chị trồng nhé.”