Từ Xảo Xảo thật sự đau lòng thay Úy Nam, cô ấy sợ rằng sau khi mình rời đi, với tính tình yếu đuối của Úy Nam thì cô sẽ bị người trong thôn bắt nạt.
Vì thế dù ép buộc hay đe dọa thì cũng phải khiến Úy Nam đồng ý.
Từ Xảo Xảo nói với Úy Nam đây có thể là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi nơi quỷ quái này. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì có khả năng cả đời này cô không thể rời khỏi đây.
Khi nhóm thanh niên trí thức đều rời đi sẽ không có ai chăm sóc Úy Nam, cô cũng chỉ có thể một mình ở lại nơi này.
Biết đâu còn bị ép buộc gả cho người dân trong thôn, thậm chí là phải gả cho mấy tên lưu manh.
Úy Nam nghe vậy liền hoảng sợ.
Vì thế cô cũng cắn răng ngầm đồng ý, thế là Từ Xảo Xảo liền đi tìm Khương Tư Duệ.
Thật ra, đến cuối cùng Úy Nam cũng không biết chính xác hai người bọn họ đã nói những gì. Cô chỉ biết Khương Tư Duệ đã đồng ý yêu cầu mà cô đưa ra, trước khi rời đi đã đăng ký kết hôn với Úy Nam.
Chỉ là bọn họ không động phòng, sau cái hôm lãnh giấy đăng ký kết hôn, Khương Tư Duệ liền thu dọn hành lý rời khỏi thôn nhỏ.
Nhưng người đàn ông này cũng là người biết tuân thủ lời hứa.
Trước khi đi, anh gửi gắm Úy Nam cho một vị lãnh đạo mà anh quen biết ở trong thôn, vì vậy dù anh không có ở đây nhưng Úy Nam vẫn được chăm sóc rất tận tình.
Không ai dám bắt nạt cô, thời điểm phân chia công việc còn được phân những công việc đỡ vất vả một chút.
Ngoài ra, sau khi nhập ngũ, Khương Tư Duệ cũng đã gửi cho cô vài bức thư, tuy trong thư chỉ có mấy chữ nhưng lần nào anh cũng gửi cho cô một ít tiền cùng với phiếu gạo.
Cũng nhờ vậy mà lần này về nhà Úy Nam cũng
không đến mức xấu hổ, ngay cả vé xe cũng không mua nổi.
Thậm chí lần này cô còn mang về mấy chục đồng và phiếu gạo 20 cân.
Tất cả đều là lúc trước Khương Tư Duệ gửi về, cô không nỡ tiêu nên tích góp lại.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Cuộc sống tốt đẹp ấy kéo dài chưa đến nửa năm thì anh liền bặt vô âm tín.
Ban đầu, Úy Nam còn nghĩ là do quân đội quản lý nghiêm khắc nên anh không tiện viết thư.
Nhưng về sau, những bức thư trước đây cô viết đều như đá chìm đáy biển, cô đến ủy ban thôn gọi vào số điện thoại anh cho trước đó nhưng đầu dây bên kia cũng không có ai trả lời.
Cô vẫn luôn ở trong thôn chờ tin tức của anh.
Từng ngày trôi qua, cuối cùng Úy Nam nhận được thông báo trở về thành phố, cũng nhận được tin tức về cái chết của cha cô, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì về anh.
Khi đó cô và Khương Tư Duệ đã lãnh chứng được một năm rưỡi, mà người nọ đã cắt đứt liên lạc với cô hơn một năm.
Người trong thôn đều nói Khương Tư Duệ không cần cô nữa, còn nói dưa hái xanh không ngọt, thậm chí có người còn nói anh có tương lai sáng lạng nên đã bỏ rơi cô.
Thật ra trong lòng Úy Nam cũng nghĩ như vậy.
Cô cảm thấy trước đây mình đã cưỡng ép người nọ kết hôn, hiện giờ anh không cần cô nữa cũng là chuyện bình thường.
Vì thế, Úy Nam quyết định chuyển hộ khẩu về thành phố Tấn Ninh, chôn giấu đoạn hôn nhân hồ nháo kia vào tận sâu ký ức.
Không bao giờ muốn suy nghĩ đến nó nữa.