Úy Nam vừa dứt lời, căn phòng vốn dĩ đang cãi cọ ồn ào nháy mắt trở nên cực kỳ an tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn về hai bà cháu bọn họ bằng ánh mắt khó tin.
Bệnh viện mà Úy Nam đang nằm là bệnh viện dành cho công nhân viên chức của xưởng dệt.
Hiện tại là năm 1981, là thời điểm quốc gia coi trọng công nghiệp nặng, cũng là thời kỳ phồn vinh nhất của nhà máy dệt.
Lương cao, đãi ngộ tốt, chỉ cần một thành viên trong gia đình trở thành công nhân xưởng dệt thì xem như cả gia đình sẽ không cần phải lo lắng về chuyện ăn uống.
Nếu cả hai vợ chồng đều làm việc ở xưởng dệt, thì gia đình đó có thể xem như gia đình thượng lưu ở thành phố này.
Một gia đình như vậy sao có thể xuất hiện tình huống bán con gái? Hơn nữa đứa nhỏ còn ăn không đủ no?
Câu nói của Úy Nam khiến cả bệnh nhân lẫn người nhà bệnh nhân trong phòng bệnh đều cảm thấy bàng hoàng khiếp sợ!
Đôi mắt tam giác của Vương Tam Hoa chột dạ xoay chuyển, sau đó nhìn Úy Nam với ánh mắt oán độc.
Đương nhiên Vương Tam Hoa biết những lời đứa cháu gái lớn này vừa nói là muốn gán tội cho bà ta, nếu bây giờ bà ta không lên tiếng thì hôm nay ở trong căn phòng này nhất định sẽ bị mọi người mắng!
Trong lòng Vương Tam Hoa mắng Úy Nam máu chó phun đầy đầu, nhưng ngoài miệng lại khóc thét lên.
“Ai ui, cháu là đồ vô lương tâm! Bà nội cháu sống đến tuổi này vẫn chưa được ăn qua món mì thịt bò đâu, một đứa con gái như cháu cũng dám yêu cầu như vậy sao! Cháu không được ăn thì có thể oán ai? Chỉ có thể trách nhà chúng ta nghèo! Ai chưa từng trải qua giai đoạn khốn khó như vậy?”
“Ta 30 tuổi đã thủ tiết, một mình nuôi ba cháu, chú hai và chú ba của cháu đến lớn, nhai cỏ nuốt trấu sống đến bây giờ, đã có ai mua cho ta một chén mì thịt bò hay chưa? Nếu cháu muốn ăn thì bà nội sẽ đi mua! Bệnh viện có nơi nào để bán máu không? Hiện tại ta liền đi bán máu, sau đó đi mì thịt bò cho cháu!”
Bà ta vừa nói còn vừa xì mũi hướng về phía giường của Úy Nam, sau đó giả vờ xoay người như muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy bà ta như vậy, không đợi Úy Nam phản ứng thì Ngụy Thu Hà đã bùng nổ!
Cô ấy kéo Vương Tam Hoa sang một bên, bất chấp thân phận của mình lập tức bắt đầu mắng bà ta.
“Bà nói chuyện như vậy không biết xấu hổ hay sao? Bà cũng già rồi, sao lại vô lương như vậy! Gia cảnh bà nghèo khó sao? Từ khi sư phụ tôi gả cho ba của Tiểu Nam, tiền lương mỗi tháng bà ấy không lấy một đồng! Tất cả đều đưa cho ba của Tiểu Nam gửi về cho các người! Việc này cả xưởng dệt không ai là không biết, bà dám nói không có không?”
“Tiền lương mỗi tháng của sư phụ tôi là 46 đồng, còn lương ba của Tiểu Nam là 37 đồng một tháng, hai người bọn họ cộng lại mỗi tháng được hơn 80 tệ, nhưng chỉ có thể giữ lại 25 tệ. Trong đó đã bao gồm 10 tệ tiền thuê nhà! Sinh hoạt phí một tháng của gia đình bọn họ chỉ có 15 đồng, tự mình tính toán đi, với chút tiền ấy thì làm thế nào để sống ở cái thành phố này? Tiểu Nam nói ăn không đủ no là nói dối sao?”
“Một tháng bọn họ phải gửi cho bà hơn 50 đồng, liên tục như vậy mười mấy năm thẳng đến khi sư phụ tôi mất! Bà nghèo sao? Bà tự vấn lương tâm mình xem rốt cuộc là ai nghèo!”
Nhớ lại cuộc sống khó khăn của sư phụ, nghĩ đến sư phụ vì kiếm chút tiền để trợ cấp chi phí sinh hoạt mà liều sống liều chết tăng ca, cuối cùng qua đời vì kiệt sức ở chỗ làm.
Ngụy Thu Hà nói hết những suy nghĩ trong lòng, giọng nói nghẹn ngào.
Cô ấy oán hận trừng mắt nhìn Vương Tam Hoa, chỉ tay về phía cửa:
“Bà còn muốn bán máu sao, đi đi, nhanh đi đi! Tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản bà! Bà nhớ kỹ sau khi bán máu phải mua mì thịt bò cho Tiểu Nam!”