Nhìn tiêu đề lá thư kêu cứu được viết bằng bút màu đỏ đậm không khác gì máu, nếu vừa nãy hầu hết mọi người vẫn đang ôm thái độ đồng tình lẫn thương cảm thì giờ phút này tất cả đều cảm thấy khẩn trương, lo lắng.
Áp lực và cảm giác gấp gáp khiến bọn họ không dám xem thường cô gái có vẻ ngoài gầy yếu trước mặt.
“Tiểu Nam, cô đừng vội, có việc gì cũng có thể thương lượng!”
Thư ký Mai là người đầu tiên phản ứng, bước đến nắm lấy bàn tay đang múa bút của Úy Nam.
“Tiểu Nam, nhà máy chúng ta có liên đoàn lao động (công đoàn), tôi là thư ký công đoàn. Công việc của chúng tôi còn bao gồm việc hỗ trợ phụ nữ và trẻ em trong xưởng, giúp bảo vệ quyền lợi của mọi người. Cô là con cháu của công nhân viên trong xưởng, chuyện của cô công đoàn nhất định sẽ không mặc kệ. Cô đừng vội, đừng nóng vội a, cô ngồi đây đợi một lát, chủ tịch công đoàn đã ra bên ngoài làm việc, tôi sẽ đi gọi bà ấy về!”
Tiểu Mai vừa nói vừa nắm lấy tay chị Lý đang đứng bên cạnh, không chút khách khí đè lên tay của Úy Nam.
Sau đó cũng không cho Úy Nam cơ hội trả lời, nhanh chân chạy ra ngoài.
Khi Tiểu Mai chạy đi thì những người khác cũng bắt đầu phản ứng lại.
Một vài người tụm lại vây quanh Úy Nam, vừa an ủi vừa khuyên bảo cô, có người thì cầm lấy tách trà chạy đi rót cho cô một cốc nước khác.
Cùng lúc đó, cũng có vài người giống với Tiểu Mai chạy ra khỏi văn phòng.
Không lâu sau, chủ tịch công đoàn Vương Thu Bình cùng với thư ký Tiểu Mai đã trở lại.
Bà ta là một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi, mặc một bộ đồng phục cán bộ màu lam đã được giặt đến bạc màu, mái tóc ngắn, bước đi nhanh nhẹn, giữa đôi lông mày mang theo anh khí.
Thoạt nhìn, bà ta không hề giống một người làm việc trong liên đoàn lao động tại nhà máy, mỗi ngày đều giao tiếp - làm việc với nhóm nữ công nhân, ngược lại trông giống một nữ quân nhân làm việc trong quân đội.
Cả người toát lên vẻ khí thế.
Sau khi bước vào văn phòng, bà ta đi thẳng về phía Úy Nam.
Sau đó, đôi tay bà ta nắm lấy tay Úy Nam, vẻ mặt áy náy nói: “Tiểu Nam, dì là dì Vương, cháu có nhớ không? Lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau ở nhà chung của đại viện. Ôi chao, thời tiết lạnh lẽo đến vậy sao cháu lại chạy đến đây, không phải cháu đang bị bệnh sao? Thật ra, chuyện này là do chúng tôi làm việc không được cẩn thận, vừa rồi dì còn nói đợi sau khi phân xưởng tan tầm sẽ đến bệnh viện thăm cháu.”
Vẻ mặt Vương Thu Bình trông rất đau lòng, đối với Úy Nam hỏi han ân cần, không khác gì như đang đối đãi với con cháu của chính mình.
Bà ta lôi kéo tay Úy Nam, liên tục cảm thán: “Nhìn xem cánh tay này, thật sự quá gầy! Chắc là xuống nông thôn không được ăn uống đầy đủ đúng không! Tiểu Nam, buổi tối cháu cùng dì Vương ăn một bữa cơm nhé! Hôm nay ở nhà ăn có món khoai tây hầm thịt, cháu đi cùng dì, để dì bồi bổ cho cháu!”
Úy Nam chỉ cười cười mà không trả lời.
Cô biết người này có thể lên làm chủ tịch liên đoàn lao động tại một nhà máy lớn với hơn một nghìn công nhân viên, thì nhất định không chỉ dựa vào sự ấm áp khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân mà bà ta đang thể hiện trước mặt cô.
Đương nhiên người này vẫn có một mặt khôn khéo.
Sở dĩ bà ta làm vậy là vị sợ cô làm lớn chuyện này, đây là cố ý trở về trấn an cô.
Nhưng mũi tên đã bắn khỏi cung thì làm gì có chuyện quay đầu.
Úy Nam biết rất rõ, vào thời khắc cô viết xuống ba chữ “thư cầu cứu” thì chuyện này nhất định phải nháo lớn.
Chỉ có như vậy mới có thể khiến lãnh đạo xem trọng, cũng như vậy mới có thể đoạt lại những lợi ích thuộc về bản thân mình.
Úy Nam đã sống 20 năm, chưa bao giờ phải chịu sự ủy khuất và vũ nhục như vậy!
Vì bản thân, cũng vì cọng cải thìa bị ngâm trong nước đắng kia (ý chỉ nguyên chủ), cô nhất định phải đòi lại tất cả những công bằng mà cô đáng được nhận!