Thấy chị kế toán chiếm thế thượng phong, chị Lý đỡ Úy Nam cùng mọi người quay lại văn phòng.
Chị Lý còn rửa sạch chiếc cốc của mình, lại lấy một ít lá trà trân quý ra pha cho Úy Nam một tách trà.
“Tiểu Nam, uống một ngụm nước để xua tan sợ hãi, đừng quan tâm đến cái người bí thư Lưu kia. Có kế toán Kiều ở đây, hắn ta không dám làm bậy đâu.” Chị Lý nhẹ giọng trấn an Úy Nam.
Úy Nam nhận lấy cốc nước rồi uống một ngụm.
Sau đó vẫn không nhịn được hỏi: “Chị Lý, em từng đắc tội với bí thư Lưu đó sao?”
Tranh thủ lúc này, Úy Nam lục tung trí nhớ, nhưng hoàn toàn không có vết tích gì liên quan đến bí thư Lưu, thậm chí cô còn không nhớ mình có quen biết người này.
Lúc này bên cạnh bỗng nhiên có người hừ lạnh một tiếng: “Làm gì có chuyện cô đắc tội hắn ta? Thật ra chuyện này có liên quan đến chị họ của cô, bí thư Lưu hiện đang theo đuổi Úy Tĩnh!”
Úy Nam ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái trạc tuổi mình đang đứng bên cạnh.
Chẳng qua thoạt nhìn tinh thần và thể chất của cô gái trước mặt trông tốt hơn thân thể này của cô rất nhiều.
Cô ấy mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đỏ rực, mái tóc được uốn kiểu sóng to khá hiếm thấy ở thời đại này, còn cột tóc lại thành đuôi ngựa.
Toàn thân tràn ngập vẻ đẹp lóa mắt.
Thấy Úy Nam ngẩng đầu, cô gái nhìn cô nở nụ cười: “Loại người này không đáng để cô tức giận, hắn ta chỉ là một tên chó săn, phủng trên đạp dưới. Hiện tại hắn ta lại đang theo đuổi Úy Tĩnh, không cần hỏi cũng biết, khẳng định là hắn ta biết chuyện cô đến tìm xưởng trưởng hỏi chuyện trả tiền, liền ức hiếp cô để ghi điểm với Úy Tĩnh!”
Nói đến đây, cô ấy vẻ mặt chán ghét nhìn ra phía cửa phi một ngụm, mắng: “Thứ khốn khiếp!”
“Được rồi, thư ký Mai, nói ít một chút.”
Chị Lý vươn tay đẩy cô gái nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ tán đồng.
Nguyên lai là vì Úy Tĩnh!
Cuối cùng Úy Nam cũng biết được ẩn tình trong chuyện này.
Chị Lý và thư ký Mai nói rất nhiều chuyện, Úy Nam lắng nghe, trong đầu cẩn thận suy ngẫm lại chuyện vừa xảy ra.
Sau khi uống hết một tách trà, cô cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Vừa rồi cô muốn đi tìm xưởng trưởng thật ra chỉ là phản ứng tự nhiên.
Những khoản mà kế toán Kiều tính ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Úy Nam.
Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên của cô đương nhiên là nói chuyện với người đứng đầu nhà máy về tình hình hiện tại, đồng thời muốn thử xem liệu cô có thể nhận được sự trợ giúp nào hay không.
Thực chất ý định của Úy Nam chỉ là muốn nói về chuyện tiền nong.
Sau khi khoản nợ được giải quyết thì xem như mọi chuyện đã ổn thỏa.
Cô căn bản không quan tâm cũng không muốn liên quan gì đến chuyện lùm xùm trước kia trong nhà Úy Đại Dân.
Nhưng hiện tại xem ra chuyện này thật sự không thể giải quyết như vậy.
Úy Nam không muốn làm lớn chuyện, nhưng hình như có người lại không nghĩ như thế.
Tuy rằng trong ký ức của nguyên chủ không có ấn tượng quá sâu sắc về người chị họ này, nhưng ba năm trước đã đoạt mất công việc của cô, hiện tại lại bức cô đến bước đường cùng, không những vậy còn chơi xấu sau lưng, cô ta bị oan sao.
Tất cả những chuyện này đã đủ chứng minh Úy Tĩnh cũng không phải thứ tốt lành gì!
Nếu chuyện gì cũng phải xé rách mặt, rút máu xẻo thịt nhau, vậy thì cũng phải để đối phương thấy máu trước!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Úy Nam cũng không khóc, biểu cảm trên mặt ngày càng bình tĩnh.
Chỉ là ngọn lửa nhỏ từ đáy lòng đang dần dần bùng cháy.
Rốt cuộc chị Lý và Tiểu Mai cũng kết thúc câu chuyện, Úy Nam buông tách trà trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi:
“Chị Lý, em có thể sử dụng giấy bút bên kia không?”
“Bên kia sao?” Thư ký Mai là người đầu tiên xoay đầu qua.
“Là bút màu và giấy trắng bên kia.”
Úy Nam chỉ vào chỗ trống cách đó không xa.
Trên chiếc bàn kia có vài xấp giấy trắng và một ít bút màu dùng để viết khẩu hiệu nằm rải rác.
“Đó là vật dụng của bộ phận tuyên truyền, hiện tại bọn họ không có ở đây, để tôi lấy cho cô. Cô muốn những cái đó làm gì?”
Tiểu Mai vừa nói vừa bước đến; cầm lấy một xấp giấy trắng, vài hộp bút màu và bút lông đến cho Uý Nam.
Úy Nam nói cảm ơn rồi nhận lấy giấy bút.