Vì cái gì?
Vì cái gì cô phải thay Úy Đại Dân trả nợ!
Ông ta nguyện ý dùng cả đời quỳ gối liếm láp người nhà của ông ta, vậy thì dựa vào cái gì lại lôi kéo cả cô vào?
Úy Nam chưa từng có kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này.
Giờ phút này cô chỉ cảm thấy đầu óc ong ong lên, thế giới trở nên u ám.
Dường như nơi nơi đều không có lối thoát.
“Văn phòng xưởng trưởng ở đâu? Em, em muốn đi tìm xưởng trưởng!”
Úy Nam đứng ở cửa phòng tài vụ một hồi lâu mới có thể thốt lên một câu như vậy.
Kế toán là một chị đã ngoài 40 tuổi, trong mắt chị ấy thì Úy Nam cũng chỉ trạc tuổi con gái mình.
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng chị kế toán cũng cảm thấy khó chịu. Huống chi chị ấy là người tính toán sổ sách, không ai hiểu rõ nỗi ủy khuất của đứa nhỏ này hơn chị ấy.
Chị kế toán đứng dậy, cầm tách trà trên bàn đặt vào tay Úy Nam.
Sau đó vỗ vai cô an ủi: “Đừng khó chịu, ký giấy vay nợ muộn vài ngày cũng không sao, em uống chút nước cho ấm người trước đã.”
Sau đó, chị ấy lại chỉ ra ngoài cửa: “Từ cửa này ra ngoài rồi rẽ trái, căn phòng đầu tiên chính là phòng của xưởng trưởng. Em đến tìm xưởng trưởng cũng đúng, thử xem bọn họ có biện pháp giải quyết hay không.”
Nói đến đây chị ấy vẫn không nhịn được mà thở dài thườn thượt.
Chị ấy biết ngay lập tức bắt Úy Nam gánh trên lưng món nợ mấy trăm tệ là đang làm khó đứa nhỏ này.
Nhưng dù tìm xưởng trưởng thì có biện pháp nào cơ chứ?
Nói thế nào đi nữa thì cũng không có lý do gì để nhà máy đứng ra chi trả thay cô, không thể khiến quốc gia bị tổn thất!
Nhưng tìm đến ban quản lý sẽ có chút tác dụng đúng không? Có thể được miễn giảm một chút hay sao?
Chị kế toán cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, không biết phải an ủi Úy Nam như thế nào mới tốt.
Sau khi trải qua cảm giác hoảng loạn và tức giận, Úy Nam đã dần bình tĩnh lại.
Cô dùng hai tay ôm lấy cốc nước do chị kế toán đưa qua, đến khi cơ thể không còn cảm giác run rẩy mới rời khỏi phòng tài vụ.
Sau khi đi ra, cô cũng không quan tâm những người xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, trực tiếp đi đến gõ cửa phòng của xưởng trưởng.
“Mời vào!”
Ngay khi cô vừa đặt tay xuống, trong phòng liền truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Úy Nam đẩy cửa bước vào, liền phát hiện một chiếc bàn làm việc được đặt đối diện cửa ra vào, phía sau bàn có một người đàn ông trung niên đang ngồi, đại khái khoảng trên dưới 30 tuổi.
Người đàn ông kia có khuôn mặt chữ điền, dáng người có chút béo, đầu thì hơi hói.
Hắn ta mặc một bộ trang phục Tôn Trung Sơn màu xám đang rất thịnh hành vào thời điểm này, nhưng không biết có phải vì mặc quá lâu hay không mà quần áo trông có chút bạc màu và cũ kỹ.
Nhìn người đàn ông này, Úy Nam có chút hoài nghi không biết đây có phải là xưởng trưởng hay không, chỉ có thể lên tiếng hỏi: “Xin chào, tôi muốn tìm xưởng trưởng.”
Khi người đàn ông này nhìn thấy Úy Nam, đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó thì nhíu mày:
“Cô đến từ phân xưởng nào, tên là gì? Đã hẹn trước với xưởng trưởng hay chưa?”
Nghe câu hỏi như vậy, Úy Nam biết người này nhất định không phải là xưởng trưởng, hẳn là bí thư xưởng trưởng hay vị trí linh tinh nào đó.
Cô vội vàng tiến lên một bước, tự giới thiệu: “Tôi không phải là công nhân nhà máy. Tôi tên Úy Nam, là người nhà của công nhân nhà máy.”
“Úy Nam?”
Nghe thấy cái tên này, người đàn ông nhanh chóng quan sát đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh lùng hơn trước vài phần.
“Cô là gì của Úy Đại Dân?” Hắn ta đột nhiên hỏi.
“Tôi là con gái của ông ấy, vừa mới từ nông thôn trở về thành phố.”
Mặc dù cảm nhận được vẻ không vui trong ánh mắt của người đàn ông đối diện, nhưng Úy Nam vẫn trả lời.