Dù biết rằng tất cả những chuyện này không liên quan gì đến chị Ngụy, nhưng Úy Nam vẫn không thể khống chế được đôi mắt đang bốc hỏa, đến giọng nói cũng cao lên vài phần!
“Ông ta vay tiền cho chú hai em mua nhà! Mặc dù tên Úy Song Toàn kia đến thành phố làm việc nhưng làm gì có đủ tư cách được phân nhà ở? Con gái Úy Song Toàn còn phải ở ký túc xá tập thể, làm gì có năng lực chăm lo cho cha mẹ? Cuối cùng thì gánh nặng gia đình không phải lại đổ lên vai ba em sao!”
Ngụy Thu Hà còn tức giận hơn Úy Nam.
Thấy Úy Nam đứng dậy, cô ấy cũng tức giận đứng lên, hai tay chống nạnh rồi chửi ầm lên!
“Ba em không xứng làm cha! Ông ta trời sinh mang mệnh nô tài! Nếu trong lòng ông ta chỉ có mẹ và em trai thì nên sống với mấy người đó cả đời, sao lại cưới vợ sinh con làm gì chứ?”
Úy Nam ngầm chấp nhận dùng sức gật đầu thật mạnh.
Sau khi nhận được sự đồng tình của Úy Nam, giọng Ngụy Thu Hà ngày càng lớn hơn:
“Chị hỏi ra thì biết được căn nhà riêng mà hiện tại chú hai em đang sống được mua bằng tiền ba em vay, tổng cộng 400 tệ. Thời điểm ba em viết giấy nợ chú hai em cũng đi theo, chị Lý tận mắt thấy ông ta đếm 400 tệ rồi đưa cho em trai, chuyện này không thể sai được. Ước tính 100 tệ còn lại đúng là dùng để mở tiệm cơm, nhưng nhiêu đó thì đáng bao nhiêu? Không những bố trí việc làm, ông ta còn thay người ta đặt mua toàn bộ gia nghiệp!”
Úy Nam nghe xong liền tức muốn nổ phổi.
Cô ngửa đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu. Sau đó nín thở đến khi nhịp tim dần đập chậm lại, tâm trạng cũng bình tĩnh lại thì mới từ từ thở ra.
Đây là ba ba đã dạy cô.
Ba ba nói, tình hình càng cấp bách thì càng không thể hoảng.
Đừng vội vàng đưa ra quyết định tại thời điểm bản thân đang lo lắng.
Nếu thật sự không thể khống chế được thì hãy hít một hơi thật sâu, nín thở đến khi không thể chịu đựng được thì thở ra, tạo cho bản thân một khoảng thời gian để bình tâm.
Cuối cùng Úy Nam cũng lấy lại bình tĩnh.
Cô nhìn Ngụy Thu Hà, hỏi: “Vậy nên em phải trả số tiền 500 tệ ông ta đã vay, đúng không?”
“Hẳn là không còn nhiều như vậy. Chị Lý nói thời điểm ba em giấy vay nợ, ông ta đã thỏa thuận với phòng tài vụ là sẽ khấu trừ vào lương hưu hàng tháng. Tốt xấu gì cũng đã hơn một năm, hẳn là còn không quá nhiều.” Ngụy Thu Hà an ủi.
Chỉ là ngữ khí của Ngụy Thu Hà có chút do dự, hiển nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của cô ấy.
“Vốn dĩ chị định đến phòng tài vụ hỏi giúp em, nhưng thời điểm chị đến đó thì bọn họ đều tan làm. Tiểu Nam, em đừng gấp, buổi chiều chị lại đến đó hỏi thăm xem sao.”
Úy Nam gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích: “Cảm ơn chị Ngụy, làm ơn hỏi giúp em.”
Khi nói chuyện, cô không nhịn được mà cúi đầu xuống, thanh âm cũng thấp hơn rất nhiều.
“Em vừa mới trở về, ngoại trừ chị ra thì không biết tìm ai xin giúp đỡ, chỉ có thể lại gây thêm phiền toái cho chị.”
Những lời này khiến trong lòng Ngụy Thu Hà cảm thấy chua xót.
Cô ấy vươn tay vỗ nhẹ vai Úy Nam, thở dài nói: “Không cần khách sáo với chị, sau khi hỏi rõ chị sẽ nói lại với em.”
Sau khi tiễn Ngụy Thu Hà rời đi, Úy Nam ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn trước mặt một lúc lâu.
Cô hy vọng bản thân có thể tìm ra biện pháp giải quyết những vấn đề khó khăn trước mắt.
Nhưng suy nghĩ một lúc lâu lại phát hiện bản thân không nghĩ ra được biện pháp nào cả.
Cô mới xuyên đến nơi này được nửa ngày, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.
Tất cả những chuyện nghe và nhìn thấy đều rất tồi tệ, càng biết nhiều thì càng cảm thấy tuyệt vọng với hoàn cảnh hiện tại.
Úy Nam đứng dậy, thu dọn bàn thật sạch sẽ, rồi từ trong túi hành lý mang về lấy ra một quyển sổ và một cây bút.
Cô lật đến một trang giấy trắng, lặng lẽ viết xuống một dòng: Những việc cần làm ngay lập tức.
Nếu không tìm được biện pháp giải quyết vấn đề, vậy trước hết liền bắt đầu với những gì bản thân có thể làm.
Dù gian nan cũng phải cố gắng sống sót.