Làm gì có chuyện phải chia cho nhà chú hai một căn nhà lầu ? nói giỡn sao? Như vậy chẳng phải là đào rỗng Phùng gia, đào rỗng của cải của con trai chị ta sao.
Chị ta bắt lấy cánh tay của mẹ chồng, kéo bà ta sang một bên, ngoài miệng liền nói khéo: “Mẹ, người tuỳ ý cô ta đi. Chó cắn Lữ Động Tân, ai chẳng biết mẹ là người tốt tâm. Về sau, không có con trai, xem cô ta trôi qua như thế nào.”
Chu Thu Bình thầm nghĩ cô đời trước có con trai như không, thà không có còn hơn.
Chính là bà Phùng, bà ta có hai thằng con trai, chờ đến lúc bà ta muốn bọn họ hầu hạ, thì cả hai con trai đều không làm theo sắp đặt của bà ta.
Cả chị dâu cả cũng như vậy. Chị ta luôn mơ tưởng đến lúc hưởng phúc khí của cậu con trai quáy báu của chị ta. Nhưng lúc chị ta sinh bệnh, lúc đó chị ta vẫn có cơ hội sống, nhưng con trai lại vội không ngừng mà ký tên vào giấy yêu cầu từ bỏ trị liệu, sợ chữa bệnh cho chị ta dùng đến một phân tiền của nó.
Cô bây giờ không rảnh cùng người ngoài vô nghĩa, ôm con gái nhỏ chạy nhanh ra khỏi sân.
Con gái lớn khóc lóc đuổi theo, giữ chặt lấy quần của cô : “Mẹ ơi,….”
Chu Thu Bình lúc này mới nhớ tới chính mình còn một cô con gái nữa cần mình chăm sóc.
Mẹ chồng cùng chị dâu cả đã vội vàng bước về phòng của bọn họ, muốn dùng hành động để nói rõ sẽ không phụ giúp cho cô một chút nào.
Chu Thu Bình cũng không dám trông cậy vào bọn họ trông nom con gái mình. Đời trước, con gái lớn vì sao lại chết yểu? Bởi vì cô vội vàng làm việc ở lò gạch để chuẩn bị học phí đi nhà trẻ cho con gái, liền đem con gái nhờ mẹ chồng chăm sóc.
Kết quả lại sảy ra truyện đau lòng. Mẹ chồng cô vì vội vàng cùng người ta đánh bài, còn bắt cháu gái đi cho heo ăn, cháu gái mới có bốn tuổi. Đáng thương cho con gái nhỏ, đến khi cô về nhà, con gái đã bị heo ăn luôn nửa thân thể.
Chu Thu Bình nghĩ đến đây, hận không thể dùng một mồi lửa đốt sạch Phùng gia, làm cho mẹ con Phùng gia chôn cùng nhau một chỗ.
Cô thật ngu xuẩn a, đời trước khi đó nên ly hôn, nếu không thì chém chết cả cái nhà này cũng tốt.