Chu Thu Bình ra khỏi tín dụng xã liền đến thẳng Cục Dân Chính.
Không phải cô tự cho mình rất cao giá, cảm thấy chính mình là thiên tiên, nam nhân bám lấy cô không chịu buông tay. Mà đây chính là kinh nghiệm đời trước nói cho cô biết, đừng nhìn nam nhân bình thường tự mình có chính khí, nhưng thật ra lại là có rất nhiều kẻ đeo bám vào phụ nữ, Phùng Nhị Cường chính là như vậy.
Cục Dân Chính là một cô gái trẻ tiếp đãi cô có thái độ không tồi, không hề có ngạo khí mắt mọc trên đỉnh đầu. Sau khi nghe Chu Thu Bình nói lý do cô muốn ly hôn là bởi vì cô sinh hai con gái nên chồng muốn giết con gái nhỏ để cho cô sinh một mụn con trai, cô gái trẻ tức giận đứng lên bênh vực cho kể yếu “ Như thế nào lại như vậy? Cô là người ở trấn nào? Nữ chủ nhiệm ở đó đều mặc kệ việc này sao? Cô yên tâm, cán bộ ở trấn các cô khẳng định đều sẽ đến nhà chồng co làm công tác tư tưởng”.
Chu Thu Bình nghe được năm chữ “Làm công tác tư tưởng” liền mềm cả chân.
Đời trước cô từng tham gia một nhóm hoạt động, các thành viên đều có chung ý tưởng chết sống đều phải ly hôn.
Trong đó có một phụ nữ sinh ra từ những năm thập niên 80 vừa mới kết hôn không quá hai năm liền có ý muốn ly hôn. Kết quả từ chủ nhiệm phân xưởng đến thư ký đảng uỷ xưởng.. một tầng lại một tầng đến làm công tác tư tưởng cho cô ấy. Đem cô ấy tra tấn đến sống không bằng chết, cuối cùng vì mạng sống mà không thể không từ bỏ ý muốn ly hôn..
Kết quả cuối cùng chính là Cô ấy sống thống khổ vài thập niên, mắc phải bệnh trầm cảm, mấy lần tự sát, bị tra tấn đến không ra hình người. Cô ấy dùng nửa đời của chính cô ấy để hoàn thành câu “Gia đình viên mãn” trong miệng của lãnh đạo.
Chu Thu Bình đầu lắc giống như trống bỏi, kiên định mà cự tuyệt: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hắn 26 tuổi không phải là một đứa trẻ 6 tuổi, hắn có thể quăng ngã con gái của tôi một lần là có thể quăng ngã lần thứ hai. Ngàn phòng vạn phòng nhưng cướp nhà khó phòng, không sợ tặc trộm liền sợ tặc nhớ thương. Tôi sinh con gái là của tôi, tôi phải có trách nhiệm với con bé.”