Trong phòng bệnh mọi người đều nói đã ăn quá cơm sàng, ngay cả con gái lớn cũng đã được bác gái ở giường bên cạnh cho ăn mì sợi.
Chu Thu Bình cảm thấy ấm áp, cười khuyên mọi người : “Mọi người lại qua ăn thêm một chút, trời nóng, đồ ăn cũng không để được.”
Mọi người lúc này mới không cùng cô tiếp tục khách khí, phân chia cho nhau màn thầu, còn đem bánh bao thịt cùng bánh bao nhỏ để lại cho hai mẹ con.
Năm 1988 bánh bao nhân thịt chính là hàng thật giá thật, bên trong là nhân thịt heo, một miếng cắn xuống miệng liền bóng nhẫy thơm nức.
Chu Thu Bình cho rằng chính mình không thích ăn thịt, nhưng hiện tại thân thể thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, một cái bánh bao thịt mới vừa nuốt xuống bụng cô lại nhịn không được mà duỗi tay cầm lấy cái thứ hai. Thẳng đến khi ăn xong ba cái bánh bao cô mới cảm giác được chính mình sống lại, sau đó cô nhanh chóng cho con gái nhỏ vừa tỉnh ngủ uống sữa bột.
Hiện tại tình trạng cơ thể cô kém như vậy, tiếp tục miễn cưỡng cho con uống sữa mẹ là không thể, làm không tốt liền chính là ba mạng người đó.
Cô đã được bác gái cách vách trước khi xuất viện cho sữa bột, trước cứ để cho con gái nhỏ mới bẩy tháng của mình uống, cũng bổ sung thêm trứng cùng thịt nát, như vậy không sai biệt lắm là đã đủ rồi.
Bác gái giường bên nhìn cô bận bận rộn rộn, theo bản năng liền mở miệng khuyên cô: “ chồng cô cũng không tồi, tốt xấu vẫn hiểu được mà đưa tiền cho cô cho con gái chữa bệnh. Đàn ông con trai mà, đều như vậy, tính tình nóng nảy một chút, căn bản đều không chiếu cố đến con nhỏ.
Chu Thu Bình thầm nghĩ, phụ nữ trời sinh là người sẽ phải chiếu cố, chăm sóc cho gia đình con cái sao? Còn đàn ông không cần quan tâm gia đình sao?
Nhưng cô biết bác gái cũng là có ý tốt nên cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể cười cười cho qua chuyện.
Cô là nhất định phải ly hôn, mang theo hai con gái cao chạy xa bay, đi được càng xa càng tốt, ngàn vạn lần không thể để cái tên rác rười Phùng Nhị Cường kia quấn lên mẹ con các cô.