Điền Ninh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mượn kẽ hở cửa sổ chắc chắn họ đều đang dán mắt vào gà mái. Cô nhoài người đến trên giường sờ soạng khắp đệm, tìm mọi ngóc ngách, tìm ra sáu tờ tiền, năm hào một tệ hai tệ cũng có, tổng cộng là mười tệ.
“Cháu giữ lại số tiền này, đừng để người khác biết.”
Đây là câu nói của bà cụ lúc sắp đi, Tiểu Điền Ninh luôn không động đến số tiền này. Lúc bị ép thôi học, chút tiền này có thể đủ trả học phí một kỳ cho cô ấy. Nhưng có lẽ biết không thể học tiếp, cô ấy cũng chưa từng nói tự tạo điều kiện đi học, tiền được nhét vào, cô ấy cũng không lấy ra nữa.
Điền Ninh nhìn một lúc lại bỏ tiền về chỗ cũ, số tiền này là vật bảo đảm nho nhỏ. Nếu như không muốn ngồi chờ chết, cô phải nghĩ xem có thể dùng số tiền này mua bán chút không.
Nhưng nếu thật sự kiếm được tiền, bị người nhà họ Điền nhìn thấy, cô có thể giữ được bao nhiêu?
Cô không thích làm không công cho người khác.
Cốc cốc...
“Cô ơi! Ăn thịt thôi!”
Điền Binh Binh niềm nở gõ cửa, cậu bé vô cùng tích cực. Trong đầu nghĩ có đồ ngon thì phải chia sẻ, Điền Ninh vội vàng đứng lên đi mở cửa cho cậu bé.
Cơm trưa do Lý Phượng Anh tự làm, thịt heo cải trắng hầm miến, mọi người giương mắt chờ thức ăn dọn lên bàn. Chờ một bát thức ăn bưng lên mới phát hiện chỉ có cải trắng và miến khoai lang, thịt heo thì cần phải tìm.
Điền Vệ Tinh thất vọng hỏi: “Mẹ, thịt đâu?”
“Ăn thì có, không được gạt thức ăn!”
Mọi người giận mà không dám nói gì, mặc dù sớm có linh cảm sẽ không có nhiều thịt, nhưng cũng không thể không thấy chút thịt sống chứ? Còn con gà mái, đừng nhắc tới nữa, xử lý sạch sẽ thì treo lên rồi.
Điền Ninh không tranh với họ, cô ăn xong thì uống canh bí đỏ.
Buổi chiều, Lý Phượng Anh bắt đầu làm món ăn ngày tết. Một ký thịt heo vốn chưa động đến, nấu lên cắt thành miếng lại bỏ vào nồi, dùng nước luộc thịt hấp một lần, thành phẩm là một nồi canh thịt đầy nước. Trong ngày tết, một ngày múc chút đồ xào, đủ để ăn đến mười lăm tháng giêng, con gà mái kia cũng làm như vậy.
Mặc dù lượng nước làm thức ăn lớn, nhưng đầy sân. Bao gồm mấy nhà hàng xóm ở xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, chỉ mùi thơm này cũng có thể ăn không ít cơm.
Lúc ngủ Điền Ninh như vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm này, trong mơ, cô lại trở về nơi của cô, ăn một bàn thức ăn ngon.
Sáng sớm, nghe gà trống gáy, lần nữa bình thản tỉnh dậy vì cơn đói.
Cách năm mới còn hai ngày, nhà họ Điền bắt đầu quét dọn từ trong ra ngoài. Lúc cô thu dọn ngăn nắp phòng của mình, tâm trạng thoải mái hơn, may mà hoàn cảnh của cô vẫn chưa khổ đến cùng cực.
Mới ngồi xuống nghỉ ngơi, Lý Phượng Anh đẩy cửa đi vào: “Ninh Nhi, con đến hợp tác xã mua bán mua hai hộp diêm và một cuộn dây đỏ.”
Điền Ninh trả lời một tiếng, nhìn chằm chằm bà ta.
“Mẹ?” Không đưa tiền thì lấy gì mua đồ? Cà mặt sao?
Lý Phượng Anh cau mày móc ra hai hào đưa cho cô: “Mau đi đi.”
“Vâng!”
Điền Ninh cũng muốn ra ngoài đi dạo, mấy ngày nay cô ở nhà nghỉ ngơi sắp ngột ngạt chết rồi. Không khí bên ngoài mát mẻ hơn trong nhà, cô men theo tuyến đường trong trí nhớ đi ra ngoài. Hợp tác xã mua bán cách 1 km, trên đường thỉnh thoảng có thôn dân lui tới, người quen cô đều lên tiếng chào hỏi.
Lúc đi ngang qua một con hẻm, cô nghiêng đầu nhìn theo bản năng, không đề phòng mà thấy người quen.
Điền Vệ Tinh đang dè dặt đưa đồ trong lòng cho người đàn ông cao lớn đối diện cậu ta, tập trung đến mức không nhìn ra ngoài. Người đàn ông nhận hàng cẩn thận nhìn xung quanh, anh ta bao bọc kín kẽ, đội mũ lôi phong chỉ lộ ra đôi mắt, đúng lúc đối diện tầm mắt của Điền Ninh.
Hô hấp của cô ngừng lại, đó là đôi mắt hơi quen thuộc.
Giây tiếp theo, cô quay đầu lại một cách tự nhiên, đi về trước như không có chuyện gì xảy ra.
Người đó nhìn thấy phản ứng của cô, hơi cau mày.