Mạnh Thần Hạo lại nhớ tới một chuyện, lúc trước khi đưa Tiểu Ngũ đến trường, hình như anh ấy đã nghe nói đến cô ở đâu rồi, còn nói về cô như thế này thế nọ nữa.
Những kẻ ngấm ngầm bịa đặt nói xấu sau lưng người ta đấy? Mạnh Thần Hạo cau mày nói.
Buổi tối, vào lúc ăn cơm, rõ ràng tối nay đã mua rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng nhà họ Mạnh lại phát hiện Mạnh Thần Tuấn không chỉ chăm chú ăn và ăn như tối hôm qua nữa. Sau khi Mạnh Thần Tuấn gắp cơm trong bát xong, lập tức đặt đũa xuống, ngồi xuống sàn nhà bên cạnh chiếc ghế dài nhỏ, đặt câu hỏi lên chiếc ghế dài để bắt đầu giải.
Thấy vậy, Mạnh Thần Hạo và những người khác lập tức bưng bát của mình lên, dọn đĩa vào bếp và tiếp tục ăn.
Ninh Vân Tịch cũng như vậy, sau khi ăn xong liền tận lực dạy dỗ phụ đạo cho học sinh của mình.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Mạnh Thần Hi rửa bát xong, thấy mấy đứa em đều đang chăm chú học tập, liền lấy sách giáo khoa của mình ra, tìm một chỗ để đọc. Những bài tập của cô thì cô đều vội vàng hoàn thành ngay trong giờ giải lao ở trên lớp rồi, vì cô biết rằng khi quay về nhà sẽ không có chỗ để học, chiếc bàn duy nhất thì đã nhường cho những đứa em của cô học rồi.
Ninh Vân Tịch liếc nhìn ba học sinh của mình đang chăm chỉ học tập, những học sinh đều không có bàn để học, sách bài tập của tiểu Tứ và Tiểu Ngũ học đều được bọc trong giấy rơm, ở thời đại này, đồ dùng đều có phần thiếu thốn.
Nhìn đồng hồ thì cũng đã rất muộn rồi, Mạnh Thần Hạo đến trước mặt Ninh Vân Tịch khuyên cô: “Em nên đi về trường mình rồi.”
Trong hoàn cảnh của cô ấy bây giờ, nhất định sẽ không thích hợp để ở lại qua đêm nhà anh rồi.
Ninh Vân Tịch thấy cũng đã muộn rồi, chỉ có thể tiếc nuối thu dọn lại đồ đạc. Tất cả những gì cô biết là hôm nay, cậu bé này cuối cùng cũng đã có hứng thú học tập, không những vậy em ấy còn học rất nhanh, điều này khiến người cô này cũng có cảm giác đạt được một thành tựu gì đó, cô muốn tiếp tục dạy học cho đến hết chặng đường này.
“Mạnh Thần Tuấn, làm xong những câu hỏi này thì hãy đi ngủ đi. Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta lại chiến đấu tiếp.” Ninh Vân Tịch nói với học sinh của mình.
“Dạ vâng, cô giáo Ninh!” Lúc Mạnh Thần Tuấn trả lời, cây bút trong tay cậu bé đang tính toán những con số trên tờ giấy rơm ố vàng.
Mạnh Thần Hi nhìn em trai của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, cảm thấy vụ cá cược lần này em trai mình có hi vọng rồi. Tất nhiên, tất cả là nhờ đến công lao của người phụ nữ này. Mạnh Thần Hi nhìn Ninh Vân Tịch đang đứng cùng anh trai mình, nhớ tới lời đứa em gái nói: Cô giáo này giống như một người mẹ vậy.
“Anh Tư nỗ lực thật đấy.” Cô bé Mạnh Thần Chanh nói.
"Vì vậy, Tiểu Ngũ phải học hỏi từ anh trai của mình đấy, biết không?" Ninh Vân Tịch nhân cơ hội này để khuyến khích học sinh nhỏ tuổi nhất này.
“Dạ!” Cô bé lớn tiếng đáp lại.
Mạnh Thần Hào đến nhà hàng xóm mượn một chiếc xe đạp, bấm chuông giục cô ra ngoài.
Ninh Vân Tịch cầm theo một cái túi vải đựng giáo án cùng tài liệu đi ra, nói với anh: "Tiểu Tứ rất thông minh học rất nhanh, anh có thể yên tâm rồi. ”
Nói xong, cô phát hiện anh vẫn không nhúc nhích, Ninh Vân Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh dưới ánh trăng đang dịu dàng nhìn cô, giống như ngôi sao vàng sáng nhất trên bầu trời đầy sao.
Tim của Ninh Vân Tịch chợt lỡ mất một nhịp.
Mắt của anh thật đẹp. Cô trước giờ không hề hay biết ánh mắt của nam nhân lại có thể mê người như vậy.
Tay cô nắm chặt hai dây quai đeo của túi, dường như có một chút mồ hôi căng thẳng rịn ra trong lòng bàn tay.
Ánh mắt anh lúc này khiến cô căng thẳng không thể giải thích được.
Đêm khuya, gió dần nổi lên.