Lưu Đại Ngân lắc mình vào trong: “Cháu có việc muốn thương lượng với ngài.”
Vợ Lý Thường Hữu đang ngồi dưới đèn dầu, thấy người đến là Lưu Đại Ngân, có chút giật mình: “Vợ Tam Thuận, đã trễ thế này rồi, có việc à?”
Lưu Đại Ngân: “Thím Thường Hữu, đã trễ thế này còn tới quấy rầy ngài, đúng là ngại quá. Cháu tới, là có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
Vợ chồng Lý Thường Hữu liếc nhau: “Chuyện gì?”
Lưu Đại Ngân cười nói: “Không phải cháu với Lưu Trụ mang Khai Lâm lên tỉnh thành khám lại sao, gặp một người quen cũ, đối phương nhờ cháu mua mấy con gà trống. Cháu nhớ nhà chú thím có vài con đã trên một năm, muốn mua của chú thím vài con.”
Phong tục nơi này, ăn tết phải thắp hương một con gà trống đỏ thẫm, năm trước Lý Thường Hữu nuôi mười mấy con gà trống, nghĩ đến tết sẽ bán được giá tốt, nào ngờ năm trước gà trống quá nhiều, bị người mua ép giá thấp, hai vợ chồng Lý Thường Hữu chỉ bán được hai con gà trông, bây giờ trong nhà vẫn còn chín con gà trống đã hơn một năm. Cộng thêm năm nay lại nuôi thêm vài con gà trông, chỉ riêng thức ăn cho gà thôi, cũng khiến hai ông bà già khổ không nói nổi rồi.
Hai ông bà gặp ai cũng oán hận, Lưu Đại Ngân lại là người hay nói, vợ chồng Lý Thường Hữu đã oán hận với bà ấy rất nhiều lần.
Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Cháu trả hai đồng bảy mao một con gà, chú thím thấy được không?”
Bán gà bán theo cân, bình thường sáu bảy mao một cân, một con gà trống bán vào dịp tết, căng nhất cũng chỉ hai đồng.
Mua gà cũng không phải càng to càng ngon, mọi người thích nhất loại gà hai cân, to quá ngược lại không dễ bán.
Lý Thường Hữu hỏi: “Vợ Tam Thuận, người quen cũ kia của cháu làm gì, sao cần nhiều gà trống như vậy?”
Lưu Đại Ngân đã dự đoán trước sẽ có người hỏi mình như vậy, bà ấy cũng nghĩ sẵn đáp án rồi: “Chuyện này cháu cũng không biết, người ta chỉ nói có việc quan trọng cần mua gà, chưa nói là chuyện gì.”
Lý Thường Hữu còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng vợ ông ta đã kéo ông ta lại: “Ông hỏi nhiều như vậy làm gì, còn không mau đi bắt là cho vợ Tam Thuận.”
Lưu Đại Ngân hơi ngượng ngùng, nói: “Chú Thường Hữu, thím Thường Hữu, cháu vẫn chưa nói hết lời, tiền gà phải chờ hai ngày nữa mới trả được, thân thích kia nhà cháu phải nhìn thấy gà mới trả tiền.”
Vợ chồng Lý Thường Hữu lại không cảm thấy có gì không ổn, nhà Lưu Đại Ngân ở đây, còn sợ bà ấy không trả tiền sao?
Đừng thấy Lý Thường Hữu lớn tuổi rồi mà coi thường, hành đồng vẫn rất nhanh nhẹn, mới vào chuồng gà một lát, đã bắt cả chín con gà trống đem ra.
Lưu Đại Ngân đứng bên ngoài nhận gà, cất toàn bộ vào bao tải mình mang đến.
Buộc kín miệng túi xong, bà ấy vác bao tải lên lưng, nói: “Chú Thường Hữu, thím Thường Hữu, đợi mấy ngày nữa cháu mang tiền tới trả cho chú thím.”
Hai vợ chồng già xua tay: “Chú thím không cần tiền gấp, khi nào rảnh rỗi cháu đem qua là được.”
Cài kín cửa xong, Lý Thường Hữu lải nhải với bạn gìa: “Thân thích nhà Tam Thuận mua nhiều gà trống như vậy, không biết dùng làm gì nhỉ?”
Bạn già của ông ấy: “Quan tâm làm gì, chỉ cần không thiếu tiền của chúng ta, bọn họ làm trời làm biển cũng có sao đâu.”
Lưu Đại Ngân vác gà trống về nhà, giao cho con trai, lại lập tức đến nhà tiếp theo mua gà trống.
Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ mổ gà, không nhàn rỗi một phút nào.
Lưu Đại Ngân đi thêm mười mấy nhà, mua thêm hơn hai mươi con gà nữa, cộng với chín con gà trống mua đầu tiên, tổng cồng là ba mươi lăm con.
Lý Tam Thuận khó hiểu: “Không phải nói cần hai mươi lăm con gà nướng sao? Bà mua nhiều như vậy làm gì, số còn lại chúng ta đưa đi đâu?”
Lưu Đại Ngân lườm chồng mình một cái, khinh bỉ: “Ông đó, đúng là đầu óc cù lần, tôi chưa kể với ông, trên tàu gặp đợc ba người, vừa mở miệng đã muốn mua hết cả sáu con gà nướng tôi mang theo sao? Tôi mang thêm vài con, thử vận may trên tàu hỏa, nói không chừng có người mua thì sao?”
Lý Tam Thuận có chút lo lắng: “Lần trước là mèo mù gặp chuột chết, lần này bà mang theo nhiều gà nướng như vậy, nếu bị bắt trên tàu thì phải làm sao? Lỡ như cảnh sát tịch thu hết gà nướng của chúng ta, đến lúc đó muốn khóc cũng không có nơi để khóc.”
Lưu Đại Ngân: “Phi, ông không thể nói câu nào hay hơn à? Ông nghĩ tôi không nghĩ tới điều ấy sao? Trên đường từ tỉnh thành về tôi đã nghĩ kỹ rồi, bảo con trai mua toàn bộ vé đứng, đến lúc đó hai mẹ con tôi căn bản không ở cùng một khoang tàu.”
“Con trai mang hai mươi lăm con gà nướng lên tỉnh thành cho bác sĩ Tiền, tôi mang theo số gà dư lại tìm người mua, dù bị bắt, con trai vẫn có thể mang gà nướng tới tỉnh thành, chúng ta không lỗ vốn được.”
Thời gian không còn sớm, hai đứa nhỏ đều mệt, Lưu Đại Ngân dẫn bọn nhỏ đi ngủ trước, vịec còn lại giao hết cho hai cha con Lý Tam Thuận.
Lưu Đại Ngân bị từng đợt mùi hương truyền đến đánh thức.
Mùi gà nướng chui qua cửa sổ bay vào, Lưu Đại Ngân ngồi dậy hít sâu một hơi, lập tức tỉnh táo.
Chồng không có trong phòng, hai đứa cháu trai vẫn đang ngủ, Lưu Đại Ngân mặc quần áo vào, tay chân nhẹ nhàng xuống khỏi giường, xuyên qua nhà chính. Xốc rèm cửa phòng con trai lên, Lưu Đại Ngân trông thấy hai cha con Lý Tam Thuận vẫn đang nằm trên giường đất, tiếng ngáy khò khè truyền tới hết đợt này tới đợt khác, không biết tối hôm qua khi nào mới ngủ.
Lưu Đại Ngân không gọi bọn họ, buông rèm cửa xuống, ra ngoài nấu cơm.
Hôm qua bận cả một đêm, Lưu Đại Ngân định làm vài món ngon. Bà ấy hái một quả bí đỏ
Ngày hôm qua vội cả một đêm, Lưu Đại Ngân tính toán làm chút đồ ăn ngon. Bà ấy ra vườn chọn một quả bí đỏ non, rửa sạch, gọt vỏ, cắt thành miếng nhỏ, bỏ vào nồi chút dầu, dùng lửa lớn xào bí đỏ.
Sau khi mùi hương tỏa ra, Lưu Đại Ngân cho thêm ba gáo nước, bỏ vỉ trúc lên hấp bánh bao, lấp đầy củi vào lòng bếp. sau đó đứng dậy đi nấu canh rau dại.
Canh chín, nước trong nồi cũng sôi, bà ấy lại thêm một nắm củi để lửa cháy mạnh hơn chút. Nắp nồi mở ra, nước sôi ùng ùng tỏa hơi nước mờ mịt, mùi bí đỏ và mùi mỡ điên cuồng chui vào mũi. Dùng muống quấy thêm vài cái, Lưu Đại Ngân lại đậy nắp nồi vào.
Bánh canh phải ăn nóng mới ngon, bây giờ chồng con và các cháu vẫn chưa dậy, nếu nấu sớm quá, đến khi mang lên bàn ăn, hương vị sẽ mất ngon.