Gia đình trung niên đeo đồng hồ giàu có nhất trong đám, mở miệng nói trước: “Chị gái, tôi muốn hai con.”
“Tôi cũng muốn hai con.”
“Tôi cũng muốn hai con.”
Ba người lập tức mua liền sáu con gà nướng. Vốn dĩ Lưu Đại Ngân cho rằng mỗi người bọn họ mua một con là tốt lắm rồi, không ngờ ba người lại định mua sạch số gà nướng của bà ấy.
Trong lòng Lưu Đại Ngân thầm tính toán một phen, sau đó lắc đầu nói: “Các đồng chí, không phải tôi không muốn bán cho các cậu, mà thật sự tới tỉnh thành còn phải thăm người thân. Để cho các cậu mỗi người một con được không?”
“Chị gái, chị bán cho chúng tôi đi, thăm người thân thăm lúc nào chẳng đươc.”
Lưu Đại Ngân vẫn cương quyết: “Đồng chí, thân thích kia thật sự đã giúp chúng tôi rất nhiều, lần trước khi về tôi đã hứa với con trai nhà người ta khi tới sẽ mang gà nướng cho bọn họ ăn, thật sự không thể nuốt lời.”
Đương nhiên Lưu Đại Ngân không có người thân nào ở tỉnh thành rồi, nhưng lần này bà ấy mang gà nướng lên tỉnh thành bán, ngoài bán lấy tiền ra còn muốn tìm đường buôn bán lâu dài.
Lưu Đại Ngân tỉnh thành đương nhiên không có gì thân thích.
Nếu gà nướng dễ bán, Lưu Đại Ngân định tranh thủ thời gian trước tết lại lên tỉnh thành thêm một chuyến.
Nếu bây giờ bán hết gà nướng cho ba người này, bà ấy lấy gì lên tỉnh thành dò đường.
Lưu Đại Ngân kiên quyết như vậy, ba người kia cũng không tiện nói gì thêm, mỗi người nhặt lấy một con gà nướng.
Khi bọn họ đi, mỗi người xách theo một túi hành lý, bỏ gà nướng vào trong túi, không ai nhìn ra được có thêm thứ gì bên trong.
Chỉ sau một lát, hai mốt đồng tiền đã tới tay.
Trong lòng Lưu Đại Ngân mừng tới nỗi không biết nói gì, phải biết rằng tính toán kỹ càng thu vào một năm của cả nhà bọn họ cũng chỉ mấy chục đồng, trừ phí tổn ban đầu đi, số tiền còn lại hơn thu nhập một tháng rồi.
Buôn bán nhỏ đã kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu như buôn bán lớn thì sao nhỉ? Đầu óc Lưu Đại Ngân nhộn nhạo không ngừng.
Lý Lưu Trụ nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác có người đến gần, mơ màng mở mắt ra, thấy mẹ mình đã trở lại.
“Mẹ, mẹ ngồi đi.” Hắn đứng dậy.
Lưu Đại Ngân ấn con trai về chỗ cũ: “Con ngồi đi, mẹ không mệt.”
Lý Lưu Trụ lại đứng dậy: “Mẹ, con còn trẻ, mẹ lớn tuổi rồi, mẹ ngồi đi.”
Lý Lưu Trụ kéo Lưu Đại Ngân ngồi xuống ghế, giao con trai cho bà ấy.
Trong tay có tiền, trong lòng Lưu Đại Ngân cũng đủ tự tin.
Trước kia mỗi lần tới tỉnh thành, đều mang theo bánh bột ngô từ trong nhà, đến bệnh viện lấy một cốc nước ấm tạm chấp nhận qua bữa.
Hôm nay bán được tiền, Lưu Đại Ngân lấy ra năm mao và một tờ phiếu gạo, mua cho cháu trai hai cái bánh bao.
Lý Lưu Trụ xót tiền: “Mẹ, con biết mẹ thương thằng bé, nhưng tiền khám bệnh lần sau vẫn chưa có tin tức đâu.”
Lưu Đại Ngân gặm bánh bột ngô, cười tủm tỉm nhìn cháu trai gặm từng miếng từng miếng bánh bao: “Tiền khám bệnh sắp có tin tức rồi.”
Bà ấy nhìn trái nhìn phải, xung quanh có rất nhiều người giống bọn họ, ngồi trên hành lang bệnh viện, uống nước ấm ăn lương khô nhà mình mang theo.
Xác định không ai chú ý đến một nhà ba người bọn họ, Lưu Đại Ngân mới nhỏ giọng nói: “Gà nướng chúng ta mang theo… Bán được ba con rồi, một con bảy đồng tiền, ba con chính là hai mốt đồng.”
“Mẹ, thật không?” Lý Lưu Trụ kinh hô thành tiếng, sau khi phản ứng lại mau chóng che kín miệng, còn chột dạ nhìn xung quanh vài lần.
Hắn nghiêng đầu tới gần Lưu Đại Ngân, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, thật không?”
Hai mắt Lý Lưu Trụ vô cùng sáng, là ánh mắt đã đi đến đường cụt đột nhiên nhìn thấy con đường mới.
Sống mũi Lưu Đại Ngân chua xót, cháu út bị bệnh, gần như đã áp sụp eo của người một nhà.
Bây giờ có nghề nghiệp mới, con trai có thể không cao hứng sao?
“Là thật, bán cho ba người, mỗi người một con. Vốn dĩ ba người kia định mua hết cả sáu con, mẹ không đồng ý.
Lý Lưu Trụ khó hiểu: “Mẹ, sao mẹ không bán hết cho bọn họ? Như vậy lên tỉnh không cần bán nữa, ai biết ở tỉnh có bán được hay không.”
Lưu Đại Ngân: “Người gặp trên tàu hỏa còn sẵn lòng mua một lần hai con, chắc chắn trên tỉnh cũng có người mua.”
“Nếu không ai mua thì sao?”
“Thằng nhãi chết bầm này.” Lưu Đại Ngân vung tay đánh con trai một cái: “Sao lại không mong nhà chúng ta tốt lên thế, biết đâu có người thấy gà nướng nhà chúng ta ăn ngon, sẵn lòng mua thêm vài con thì sao?”
Lý Lưu Trụ bị đánh cũng không giận, cười hì hì không ngừng: “Mẹ nói đúng, sắp tới mười lăm tháng tám rồi, nói không chừng thật sự có người sẵn lòng đặt gà nướng nhà chúng ta thì sao.”
Lưu Đại Ngân lại tát cho hắn một cái: “Nói không chừng là thế nào, nhất định có.”
cho hắn một cái tát: “Cái gì kêu nói không chừng, nhất định có.”
Khi Giang An Ni về đến nhà, mẹ Giang vẫn chưa về.
Thấy sắc trời còn sáng, Giang An Ni không vội vàng nấu cơm, tay bưng chậu gỗ chứa đầy quần áo bẩn ra bờ sông.
Lúc này bờ sông đã có không ít phụ nữ, đều tới giặt quần áo.
Thời đại này không có nước máy, muốn dùng nước đều phải gánh về. Giặt quần áo tốn nhiều nước, phía tây thôn có một con sông nhỏ, nước sông trong vắt, khi nước không lạnh, phụ nữ trong thôn đều ra bờ sông giặt quần áo, như vậy có thể tiết kiệm không ít công sức gánh nước.
Giang An Ni tìm một nơi cách xa đám người, buông chậu gỗ bắt đầu giặt quần áo.
Từ sau chuyện Giang Văn Chung, đám bạn cùng tuổi trong thôn đều không để ý đến Giang An Ni, bởi vì việc này nhà họ Giang làm thật sự không tốt lành gì.
Một cô gái trẻ tuổi đang giặt quần áo cười nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy chú Tam Thuận, nghe chú ấy nói thím Ba và anh Lưu Trụ lại dẫn Khai Lâm lên tỉnh thành rồi.”