Khi mẹ Giang và Giang An Ni đến nơi, Lưu Đại Ngân đang nấu cơm trưa.
Cơm trưa rất bình thường, thậm chí có chút keo kiệt.
Ngoài Khai Lâm có một bát bánh canh ra, người còn lại bao gồm cả Khai Nguyên đều là bánh ngô và cháo dưa muối.
Mẹ Giang nghẹn một bụng lửa giận, cuối cùng lúc này mới tìm thấy nơi phát tiết.
“Lưu Đại Ngân, con gái tôi không có nhà, bà đối xử với hai đứa cháu ngoại tôi như vậy sao? Ăn đều là thứ gì, một chút váng dầu cũng không có, Khai Nguyên đang tuổi ăn tuổi lớn, ở nhà tôi có bữa nào là không thêm một quả trứng gà.”
Giang An Ni tự cầm một băng ghế tới, ngồi xuống cạnh con trai, bón cho cậu bé từng miếng từng miếng một.
Lưu Đại Ngân nhìn về phía mẹ Giang trợn mắt khinh bỉ, không nói gì.
Lý Khai Nguyên gắp một gắp dưa muốn, bỏ vào trong bát mình, chậm rãi nói: “Bà ngoại, bà nội nói, số trứng gà đó đều phải tích cóp bán lấy tiền chữa bệnh cho Khai Lâm, bà nội còn nói, đợi Khai Lâm khỏi bệnh rồi, sẽ mổ một con gà cho cháu ăn.”
Mẹ Giang trợn trừng mắt, không nói gì.
Lời này của Khai Nguyên không phải vả mặt bà ta sao?
Nhà họ Lý không nỡ ăn trứng gà, tích cóp chữa bệnh cho Khai Lâm. Nhà mình mỗi ngày đều ăn trứng gà, ngược lại trộm tiền chữa bệnh của thằng bé.
Lưu Đại Ngân buông đũa: “Bà tới có chuyện gì? Nếu tới để nói đỡ cho con trai bà thì cửa lớn bên kia, đi thẳng không tiễn.”
Mẹ Giang ngẫm nghĩ cẩn thận một phen, sau đó hạ quyết tâm, lập tức quỳ gối xuống trước mặt Lưu Đại Ngân: “Bà thông gia, Văn Chung biết lỗi rồi, xin bà nể mặt An Ni, buông tha thằng bé đi.”
Lưu Đại Ngân dịch ghế ngồi sang bên cạnh, tránh né mẹ Giang.
“Con trai bà là cảnh sát bắt giam, bà đi tìm cảnh sát đi, tới đây cầu xin tôi có ích lợi gì, tôi đâu phải cảnh sát.”
Đầu mẹ Giang chuyển hướng, tiếp tục quay về phía Lưu Đại Ngân, khóc lóc thảm thiết: “Chỉ cần bà lên tỉnh thành hủy bỏ báo án, là Văn Chung được thả ngay, tôi cầu xin bà.”
Lưu Đại Ngân không nói, lại dịch ghế ngồi một phen.
Mẹ Giang bám riết không tha, dịch tới đâu quay đầu tới đó.
Lý Lưu Trụ cũng đã ăn no, buông đũa, sau khi Giang An Ni tới, một ánh mắt cũng không thèm nhìn cô ta.
Lưu Đại Ngân thấy phiền, cũng buông bát trong tay xuống, vỗ bàn một cái, nói: “Bà muốn quỳ ở chỗ này vậy thì quỳ đi, dù sao tôi cũng ăn no rồi.”
Nói xong bà ấy đứng dậy, đi vào phòng.
Mẹ Giang hoàn toàn suy sụp, lăn lóc đứng dậy, dùng tay chỉ vào Lưu Đại Ngân: “Bà có tin tôi lập tức đâm đầu chết ở cửa nhà bà không?”
Lưu Đại Ngân không quay đầu lại, thờ ơ bỏ lại một câu: “Bà đâm đầu chết liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ không phải do con trai bà trộm tiền, bà thất vọng về cậu ta, luẩn quẩn trong lòng mới đâm đầu chết?”
“Làng trên xóm dưới này không phải chưa từng có chuyện như vậy, nhà Trần Lão Nhị ở Tống gia trang đó, chỉ vì con trai học không giỏi, nửa đêm một sợi dây thừng chấm dứt cuộc đời.”
“Trước khi chết bà phải nghĩ cho kỹ nhé, vốn dĩ thanh danh của Giang Văn Chung đã hỏng bét rồi, nếu còn thêm tội bức tử mẹ ruột, vậy thì khả năng thanh danh của cậu ta sẽ hoàn toàn thối nát.”
Đánh rắn đánh giập đầu, trong lòng Lưu Đại Ngân hiểu rõ, thứ mẹ Giang để ý nhất chính là con trai bà ta.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến Giang Văn Chung, Mẹ Giang sẽ trái lo phải nghĩ, cân nhắc không thôi.
Lưu Đại Ngân quay về buồng trong, Lý Tam Thuận ăn no cũng mau chóng rời đi.
Lý Lưu Trụ buông đũa, hỏi con trai lớn: “Khai Nguyên ăn no chưa?”
Lý Khai Nguyên gật đầu.
“Vậy Khai Nguyên dẫn em trai đi tìm bà nội nhé, cha có lời muốn nói riêng với mẹ.”
Nhà chính chỉ còn lại Lý Lưu Trụ và Giang An Ni.
Giang An Ni nhìn chồng mình, vành mắt đỏ bừng, trong mắt chứa đầy nước.
Sau khi sinh con trai út, cơ bản Giang An Ni không phải ra đồng làm việc, không giống con dâu nhà khác trong thôn, làn da vẫn trắng nõn.
Biểu cảm như vậy, có chút hương vị nhìn thấy mà thương.
Nếu là trước kia, Lý Lưu Trụ đã khom lưng cúi đầu an ủi cô ta từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, Lý Lưu Trụ chỉ nhìn cô ta với ánh mắt nặng nề, không biết đang nghĩ điều gì.
Giang An Ni vừa khóc vừa nói: “Lưu Trụ, em không biết tiền học phí của Văn Chung đã gom góp đủ từ lâu, nếu biết, nhất định em sẽ không cầm tiền trong nhà đi cho thằng bé.”
Trong lòng cô ta thầm nghĩ, chỉ cần mình nhận lỗi, chắc chắn Lý Lưu Trụ sẽ mềm lòng.
Chỉ cần chồng cô ta mềm lòng, chỗ mẹ chồng sẽ dễ nói.
Đợi mẹ chồng hết giận, tất nhiên Văn Chung sẽ được thả ra.
Khi vừa biết học phí của Giang Văn Chung đã gom đủ từ lâu, đòi tiền cô ta chỉ vì “Kiếm thể diện”, trong lòng cô ta thật sự oán hận đối phương.
Nhưng dù sao Giang Văn Chung cũng là em trai ruột cùng một mẹ đẻ ra, là người thân cô ta yêu thương hai mươi năm…
Em trai vừa thi đỗ đại học, tương lai tươi đẹp vừa mới bắt đầu, cô ta không thể trơ mắt nhìn cuộc đời em trai bị hủy hoại.
Qua lần dạy dỗ này, chắc chắn em trai sẽ sửa lại.
Em trai là sinh viên, sau này cô ta và một nhà bốn người Lưu Trụ còn phải trông cậy vào em trai đó!
Nhưng Lý Lưu Trụ lại không an ủi như cô ta dự đoán, mà hỏi ngược lại: “Ý của cô là, nếu học phí của em trai cô chưa đủ, cô vẫn sẽ đem tiền trong nhà đi cho cậu ta?”
“Cô có biết đó là tiền phẫu thuật của Khai Lâm, là tiền cứu mạng, là chúng ta tích cóp từng xu một, là tiền moi ra từ kẽ răng, là tiền cha mẹ đi khắp Lý Gia Trang dập đầu từng nhà một đổi lấy hay không?”
Giọng Lý Lưu Trụ vô cùng bình tĩnh: “Giang An Ni, chúng ta ly hôn đi.”