Cất sổ ghi chép xong, cảnh sát Trần nói: “Giang Văn Chung bị công an tỉnh bắt về đồn tạm giam vì tội trộm cắp, hai người là người nhà, có rảnh thì mang cho cậu ta ít đồ dùng sinh hoạt đi.”
Lời cảnh sát Trần nói như sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu mẹ con nhà họ Giagn.
Vốn dĩ mẹ Giang đang ngồi yên ổn, lập tức đứng bật dậy, ngón trỏ tay phải chỉ vào cảnh sát Trần, la lớn: “Anh nói bậy gì đó, con trai tôi là sinh viên, tiền đồ như gấm, nhân phẩm cũng rất tốt, sao thằng bé có thể đi trộm tiền?”
“Nếu anh còn nói hươu nói vượn, xem tôi có xé nát miệng anh ra không.”
“Trưởng thôn, xưa nay chúng ta không oán không thù, có phải gần đây thấy con trai tôi thi đỗ đại học, con trai ông thi rớt, trong lòng không thoải mái, cố ý tìm người giả mạo cảnh sát tỉnh tới đây chọc tức tôi có phải không?”
“Còn các anh nữa.” Bà ta chỉ vào cảnh sát thị trấn: “Các anh là cảnh sát, dựa vào đâu ngậm máu phun người, nói con trai tôi trộm đồ, tôi sẽ lên huyện kiện các anh.”
Trên mặt cảnh sát Trần không chút biểu cảm, lời lẽ nghiêm túc dáng vẻ xử sự theo phép công: “Nếu bà không tin chúng tôi, có thể tới đồn công an tỉnh thành đường Phủ Tây, Giang Văn Chung bị giam nơi đó.”
Vốn dĩ trưởng thôn đang định nói giúp Giang Văn Chung vài câu trước mặt cảnh sát tỉnh, dù sao đều cùng một thôn, đều là hương thân.
Nhưng mẹ Giang vừa mắng như vậy, trưởng thôn cũng không vui.
Con ông ấy không thi đỗ đại học, Giang Văn Chung thi đỗ, vốn trong lòng ông ta có chút ghen ghét rồi.
Nhưng ông ấy làm trưởng thôn nhiều năm, được tổ chức giáo dục bồi dưỡng, không có khả năng vì chuyện Giang Văn Chung thi đỗ đại học, cố ý tìm người giả mạo cảnh sát tỉnh.
Làm vậy là phạm tội.
“Được rồi, mẹ Giang Văn Chung.” Trưởng thôn nhíu mày, mặt nghiêm túc: “Công an thị trấn và công an huyện đều ở chỗ này, tôi có năng lực lớn vậy, mời được bọn họ tới sao? Bà vẫn nên hỏi thăm rõ ràng, sau đó nghĩ xem nên làm thế nào đi.”
Mẹ Giang đã mất trí, Giang An Ni vẫn tỉnh táo.
Cô ta không biết cảnh sát tỉnh và cảnh sát huyện, nhưng cảnh sát thị trấn cô ta vẫn quen biết.
Đối phương tới cùng trưởng thôn, đã chứng minh lời người ta nói chính là sự thật.
Em trai thật sự đã bị bắt vì tội ăn cắp.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Em trai tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, chắc chắn bọn họ hiểu lầm rồi.
Hiện tại trong nhà chỉ có hai người phụ nữ là cô ta và mẹ Giang, mẹ Giang còn hoàn toàn mất trí, căn bản không chống đỡ nổi trường hợp này.
Giang An Ni quay sang nói với con trai cả: “Khai Nguyên, con tới nhà ông Hai mời ông Hai qua đây, về luôn nhà gọi cha con nữa, nói nhà bà ngoại đã xảy ra chuyện.”
“Ông Hai” trong miệng Giang An Ni là chú cô ta.
Khai Nguyên: “Khai Lâm thì sao?”
Giang An Ni thuận miệng nói: “Con dẫn thằng bé theo đi.”
Khai Nguyên hỏi lại: “Sức khỏe Khai Lâm không tốt, không đi bộ được đường xa như vậy, hay là để em ấy ở lại đây?”
Giang An Ni liếc cũng chưa liếc con trai: “Bây giờ mẹ không có sức đâu trông thằng bé, con bế nó theo đi.”
Lý Khai Nguyên hơi há miệng, muốn nói gì đó, lại nuốt trở vào.
Dặn dò con trai xong, đầu tiên Giang An Ni xin lỗi trưởng thôn và cảnh sát thị trấn: “Bác Hai, đồng chí Lý, mẹ cháu hồ đồ, các ngài đừng chấp nhặt với bà ấy.”
“Cảnh sát Triệu, cảnh sát Trần, tôi tin tưởng nhân phẩm em trai mình, thằng bé sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhất định là hiểu lầm.”
Cảnh sát Triệu chậm rãi nói: “Chuyện em trai cô, nhân chứng vật chứng đầy đủ, bị chúng tôi lục soát ra tang vật ngay tại chỗ.”
Mẹ Giang cất giọng thê lương: “Chuyện này không thể nào.”
Giang An Ni túm chặt cánh tay mẹ Giang, khẽ vỗ hai cái, ý bảo bà ấy yên tĩnh.
“Cảnh sát Triệu, anh có thể nói cho chung tôi một chút rốt cuộc chuyện là thế nào không? Để tôi và mẹ tôi hiểu rõ vài phần.” Giang An Ni chân thành nói.
Cảnh sát Triệu và cảnh sát Trần liếc nhau, vụ án này không phải cơ mật, có thể nói rõ với người thân của nghi phạm.
…
Khai Lâm ra khỏi cửa, không tới nhà ông Hai, ngược lại đi thẳng ra ngoài thôn.
Hiện tại là ngày mùa, thời gian này người trong thôn đều ra đồng làm việc, căn bản trong nhà không có ai.
Khai Lâm còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt, Lý Khai Nguyên đành phải dắt thằng bé đi bộ một lát, lại bế lên một lát.
Trên đường có người kéo xe bò qua.
Lý Khai Nguyên vội vàng vẫy tay: “Ông Ba, ông biết cha cháu ở nơi nào không? Nhà bà ngoại cháu xảy ra chuyện rồi, phải bảo bọn họ mau chóng về nhà.”
Ông Ba ghìm dây cương, xe bò ngừng lại: “Cha cháu làm việc ở mảnh ruộng phía tây, ông đang định qua đó đây, hai đứa mau lên xe, ông chở hai đứa qua.”
Lúc này ba người nhà họ Lý đều đang làm việc trên một mảnh ruộng.
Lúa mạch vừa thu hoạch xong, phải xử lý sạch sẽ gốc rạ, mới có thể trồng bắp.
Có không ít người làm việc cùng bọn họ, đều là người cùng đội sản xuất.
Còn cách rất xa, Lý Khai Nguyên đã đứng dậy, khua khoắng hai tay, hô to: “Ông nội, bà nội, cha.”
…
Người lớn nhanh chân, hơn nữa mảnh ruộng đám người Lưu Đại Ngân làm việc rất gần thôn, rất nhanh đã chạy đến nhà họ Giang.
Đi cùng bọn họ còn có không ít hương thân.
Cùng chung một thôn, quan hệ đều có chút quanh co lòng vòng, bọn họ sợ nhà họ Giang ít người, lỡ thật sự xảy ra chuyện gì cũng tiện có người giúp đỡ.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn đi vào nhà họ Giang, Lý Khai Nguyên chạy đằng trước, gân cổ kêu lên trong sân: “Bà ngoại, mẹ, ông bà nội với cha tới rồi.”
Một người lập tức lao ra khỏi phòng, giống như cơn gió bay tới trước mặt Lưu Đại Ngân, giơ tay lên tát thẳng về phía bà ấy: “Tao cho mày bịa đặt, tao cho mày ngậm máu phun người, xem tao có xé nát cái miệng thối của mày ra không.”