“Đông Thanh, uống trà nào, đây là trà một cậu học sinh của lão Giang đưa tới, nói là trà mới năm nay.”
Hàn Đông Thanh: “Cảm ơn dì.”
Mẹ Giang cười tủm tỉm ngồi xuống bên người con gái, nhìn con gái lại nhìn Hàn Đông Thanh, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển.
Tay đặt dưới bàn của bà ta dùng sức véo đùi mình một cái, đang yên đang lành chảy ra vài giọt nước mắt.
“Đông Thanh à, An Ni đúng là mệnh khổ! Nếu không phải lão Giang đi sớm, không còn ai chống đỡ cái nhà này, sao An Ni phải gả đến loại gia đình như nhà họ Lý.”
“Cháu nhìn xem, chỉ vì chút việc nhỏ, Lý Lưu Trụ kia đã đánh An Ni thế này rồi… Mẹ con dì cô nhi quả phụ, muốn đấu cũng không đấu lại nhà họ Lý!”
“Nếu không phải vì hai đứa trẻ đều còn nhỏ, không thể không có cha, dì nhất định sẽ cầm dao phay đi liều mạng với Lý Lưu Trụ.”
Mẹ Giang khóc lóc than thở lên án hành vi độc ác của nhà họ Lý.
Hàn Đông Thanh nghe xong, mày càng nhíu chặt hơn, cuối cùng ủ rũ cúi đầu xuống.
Anh ta nhìn về phía Giang An Ni: “An Ni, em muốn sống cả đời như vậy sao?”
Giang An Ni cười khổ một tiếng: “Tôi đã như vậy rồi, không sống như vậy tiếp còn có thể sống thế nào?”
Cô ta đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, hai đứa nhỏ đang chơi đùa trong sân nhà.
“Đông Thanh, anh về đi, sau này đừng đến nữa. Cuộc đời tôi đã như vậy rồi, không thể để liên lụy đến anh.”
Hàn Đông Thanh còn muốn nói gì đó, Giang An Ni đã vào buồng trong, đóng chặt cửa lại.
Anh ta đi vài bước, đứng trước cửa buồng, cách tấm ván cửa hơi mỏng, nói: “An Ni, tôi về đây, có gì khó khăn em có thể tới tìm tôi.”
Mẹ Giang tiễn Hàn Đông Thanh ra cửa, đứng trước cửa nhà nói với anh ta: “Đông Thanh, bây giờ cháu là lãnh đạo huyện rồi, An Ni chỉ là một đứa con gái nông thôn bình thường, con bé ngại gặp cháu, sợ cháu khinh thường con bé.”
Hàn Đông Thanh vội vàng nói: “Sao cháu có thể khinh thường cô ấy, cháu thích cô ấy như vậy…”
Lời cuối cùng anh ta không nói ra, dù sao Giang An Ni đã kết hôn, có những lời anh ta khó mà nói ra khỏi miệng.
Mẹ Giang thở dài: “Thật ra trong lòng An Ni chưa bao giờ quên cháu. Con bé như bây giờ đều tại dì, nếu không phải vì chú Giang cháu đi sớm, sức khỏe dì lại không tốt, An Ni sẽ không…”
Vành mắt mẹ Giang đỏ hoe.
“Dì, thật ra cháu chưa bao giờ thay đổi.” Hàn Đông Thanh nói.
Ý của anh ta, mẹ Giang hiểu rõ.
Lúc này vợ chồng Lý Tam Thuận cũng đã về đến nhà. Mới qua hai ngày không về, trong nhà đã có chút lạnh lẽo.
Trên đường về Lý Liên Hoa đã tách ra, dù sao hiện tại cũng đang ngày mùa, nhà ai cũng có một đống việc đang chờ sẵn.
Đêm qua ở ga tàu hỏa, ba người nhà bọn họ ăn bánh bột ngô khô khốc mang từ nhà đi, từ sáng đến giờ chưa được miếng cơm nào vào bụng, lúc này bụng đã đói réo ùng ục.
Lưu Đại Ngân xuống bếp, nấu một bữa cơm đơn giản.
Cơm nước xong hai vợ chồng nằm trên giường đất, tranh thủ thời gian giữa trưa nghỉ ngơi một lát, buổi chiều mới có sức ra đồng làm việc kiếm công điểm.
Khi bọn họ ra đồng, đội trưởng đội sản xuất vẫn chưa tới.
Không ít người trông thấy Lưu Đại Ngân, cười hỏi: “Chị dâu, sáng nay sao không thấy tới làm việc thế? Bận gì à?”
Lưu Đại Ngân trả lời lấy lệ: “Đi thăm người thân.”
Có người muốn hóng chuyện hỏi bà ấy: “Chị Ba, khi nào Lưu Trụ mới được thả? Chuyện này đâu phải chuyện lớn gì, nhốt một hai ngày vẫn chưa xong à?”
Lưu Đại Ngân: “Tôi đâu phải lãnh đạo đồn công an, sao biết khi nào nó mới được thả.”
Lý Tam Thuận ở cách đó không xa, đang nói chuyện thu hoạch mùa màng với mấy người đàn ông.
Không ai hỏi thăm ông ấy tình hình Lý Lưu Trụ, bởi người trong thôn không ai không biết, Lý Tam Thuận là miệng hồ lô.
Nếu nói tới việc đồng áng, ông ấy có thể nói với người ta cả ngày, nhưng nếu tìm ông ấy tán gẫu nói xấu người khác, ngoài “Ừ” “À” “Thật không”, những lời khác tuyệt đối không ra khỏi miệng.
…
Buổi tối, mẹ Giang cầm dầu Hoa Hồng, xoa vết xanh tím trên người con gái. Da Giang An Nhi trắng, dấu vết trên cơ thể nhìn thấy ghê người.
Làm xong xuôi, mẹ Giang cất dầu Hoa Hồng đi, rửa tay lên giường đất, hỏi: “An Ni, con định làm sao bây giờ?”
Giang An Ni ngây người một lúc: “Cái gì làm sao bây giờ?”
Vành mắt mẹ Giang đỏ lên: “Nếu không vì cha con đi sớm, sao con phải gả cho thằng chân đất không biết mấy con chữ Lý Lưu Trụ kia, cả đời đều bị chậm trễ.”
Cha Giang An Ni là giáo viên trung học, vì chuyện ngoài ý muốn đã qua đời. Mẹ Giang không có công ăn việc làm, sau khi cha Giang qua đời, đành mang theo con cái về nông thôn sinh sống.
Mẹ Giang chưa từng làm việc nhà nông, quanh năm suốt tháng căn bản không kiếm được bao nhiêu công điểm, tình hình kinh tế trong nhà thay đổi bất ngờ, cho nên dù Giang An Ni học hành khá tốt, cũng không thể tiếp tục đi học, phải vào đội sản xuất kiếm công điểm.
Chưa tới hai năm, Giang An Ni đã gả cho Lý Lưu Trụ đau khổ theo đuổi cô ta. Lý Lưu Trụ cũng gánh trách nhiệm nuôi dưỡng mẹ Giang, và nuôi Giang Văn Chung ăn học.
Mẹ Giang nói tiếp: “Mẹ nhìn bánh ngọt Đông Thanh mang đến rồi, đều là món con thích ăn. Mẹ nhìn ra được, trong lòng nó vẫn có con.”
Giang An Ni mặc lại quần áo, nằm xuống giường: “Mẹ, con đã kết hôn, còn có con rồi, con với anh ấy không có khả năng.”
Mẹ Giang: “Không phải mẹ nói đâu, nhưng Lý Lưu Trụ kia thật sự không xứng với con. Con nhìn xem, chỉ vì mấy trăm đồng, cậu ra đã đánh con thế này, còn không phải vì Văn Chung không có nhà, nhà chúng ta không có người sao.”
Giang An Ni vùi đầu trong chăn, giọng rầu rĩ: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con muốn đi ngủ.”
Mẹ Giang không nói tiếp, thổi tắt ngọn nến.
Nến tắt, Giang An Ni mở to hai mắt trong bóng tối, không biết suy nghĩ điều gì.