Một em bé chưa đầy ba tháng tuổi đang vung tay cánh tay nhỏ bé cười lên, trẻ con cười lên có hơi không hiểu tại sao, chẳng qua lúc cười cũng rất đáng yêu.
Sau khi quyết định xong, Từ Hương Quyên liền đi làm tương ớt, đựng vào ba bình.
Hai bình cho anh cả của cô, một bình cho bà cô của cô, đương nhiên, mặt ngoài thì nói ba bình đều cho của anh cả của cô.
Sau hai tiết học đến buổi trưa Chu Trình Ninh đến tìm hiệu trưởng xin nghỉ phép, mời hai giáo viên ngữ văn khác giúp đỡ dạy thay.
Trường trung học của bọn họ có ba giáo viên dạy văn, anh có tiết học nhiều nhất, một người giáo viên dạy văn trong đó chính là thầy Lưu cùng nhau ăn cơm ở giữa trưa.
Giáo viên trong trường học không nhiều, cũng không chia tổ rõ ràng, giáo viên nào nhận lớp thưa một chút cũng sẽ đảm nhiệm luôn giáo viên thể dục rồi lên lớp, xin nghỉ phép cũng không có chế độ, chỉ cần tìm hiệu trưởng phê chuẩn sau đó gửi tiền lại cho phòng chủ nhiệm là được
Giữa trưa ăn cơm, thầy Lưu lập tức hỏi trong nhà thầy Chu có phải có chuyện gì hay không?
Dù sao đi làm cũng có bốn năm năm, anh ta ngẫu nhiên có chuyện tìm giáo viên dạy thay lớn là có, nhưng thầy Chu từ trước đến nay chưa từng xin nghỉ phép bao giờ.
Đột nhiên hôm nay muốn xin một ngày nghỉ phép, rất là hiếm có.
Chu Trình Ninh nghe thầy Lưu hỏi: “Ngày mai tôi đi cùng vợ đến huyện thành gửi thư cùng với bưu kiện.”
“Nếu đi xe khách của huyện thành thì phải đến sớm giữ chỗ, toàn trấn mỗi ngày chỉ có một chuyến xe khách đấy thôi, không đi sớm một chút thì sẽ không có chỗ ngồi.” Thầy Tôn ngồi xe khách có kinh nghiệm.
Chu Trình Ninh còn chưa nghĩ tới những thứ này, thầy Tôn nói, anh vội vàng hỏi: “Xe khách lúc tám giờ thì cần đến sớm hơn bao lâu mới có thể có chỗ ngồi vậy?”
“Chí ít là một tiếng đồng hồ, có lúc sáu rưỡi khởi hành đã có người ngồi rồi, cũng không cần đến quá sớm, một tiếng đồng hồ là vừa đủ, dù sao cửa xe không mở sớm như thế, chẳng qua có rất nhiều người đợi xe ở nơi đó, tài xế còn chưa đến mà người đã ngồi đầy.”
Chu Trình Ninh: “Được, cám ơn thầy Tôn đã nhắc nhở, ngày mai tôi cùng vợ xuất phát sớm một chút.”
Thầy Vương cảm khái: “Thầy Chu, kiểu chồng săn sóc chu đáo này như thầy không thấy nhiều.”
“Vợ tôi sinh xong đứa bé chưa được mấy tháng, thân thể khá là hư nhược, tôi đành phải đi cùng cô ấy.”
Nói đến đứa bé chưa được mấy tháng, mấy cái giáo viên hiểu rõ trong lòng, thầy Lưu: “Săn sóc chu đáo với vợ chuyện nên làm, dù sao sinh con chính là đi một vòng ở quỷ môn quan.”
Vợ của thầy Chu sinh con trai mấy người bọn họ đều biết, nhưng không mở miệng hỏi đến tiệc rượu đầy tháng, bản thân thầy Chu cũng chưa từng nhắc, nghĩ tới vợ của thầy Chu cũng không quá chào đón bạn bè họ hàng bên thầy Chu tới uống rượu.
Tính cách này của thầy Chu ở trong nhà không cần nghĩ cũng biết là không có bất kỳ địa vị gia đình nào.
“Đúng vậy, làm mẹ vô cùng khổ cực … bây giờ cũng không cho phép, chúng tôi sau này cũng không sinh thêm con nữa, hai đứa là đủ rồi.”
…
Hôm qua vội hơn nửa ngày để hấp bánh bao và màn thầu. Bánh bao là bánh bao chay, bánh bao nhân rau với mơ khô và bánh bao nhân rau với nấm hương, còn hấp màn thầu đường đỏ, vừa mới ra khỏi lồng hấp thì Qua Qua đã ăn một cái.
Vợ chồng hai người thức dậy vào hơn năm giờ sáng sớm, ôm Qua Qua từ bên trong chăn mền ra rồi đưa đến nhà bà ngoại.
Ngưu Ngưu còn đang ngủ, thừa dịp cậu bé còn đang ngủ thì nhanh chóng đi, đứa bé mới hai ba tháng kêu lên chẳng khác nào muốn ba mẹ đau lòng chết, Qua Qua không biết ba mẹ muốn đi huyện thành, bắt đầu còn ổn, nhưng đến khi Từ Hương Quyên đi thật, cô bé lập tức đi theo cùng.
Từ Hương Quyên: “Qua Qua, hôm nay bánh bao màn thầu ở nhà ông ngoại bà ngoại được ăn thoải máu, đi theo ông ngoại bóc hạt dẻ, bóc xong mẹ quay về sẽ có thưởng cho con.”
“Mẹ đi đâu?” Đối với một cô nhóc cả ngày chỉ đi theo mẹ, mẹ vừa không có ở đây là trong lòng cô bé đã hoảng.
“Mẹ có việc, phải đi gửi đồ cho cậu cả, trên xe Qua Qua không ngồi được, lần sau mẹ dẫn Qua Qua cùng đi có được hay không? Qua Qua ở lại nhà ông ngoại bà ngoại, mẹ trở về làm đồ ăn ngon cho Qua Qua.”
Thật không dễ dàng mới có thể khuyên Qua Qua ở lại nhà ông ngoại bà ngoại, Từ Hương Quyên mau chóng ra cửa, thuận tiện cài luôn then cửa ở ngoài cổng.
Chu Trình Ninh xách đồ nhẫn nại chờ ở bên ngoài cổng nhà, không dám đi vào, sợ mới sáng sớm đã để cho mẹ vợ một bụng lửa giận.
Hai người đi đến chỗ dừng xe khách, bảy giờ chưa đến mà trên xe đã ngồi đầy người.
“Bác gái này, chỗ này có thể cho chúng tôi một cái hay không?”
Tính khí của bác gái này cũng được xem là tốt, ôm giỏ trúc thả ở vị trí bên cạnh lên trên đùi mình.