Chương 2: Sống Lại (2)

Bé gái mới ba tuổi sao có thể bắt được gà, bé bị ngã mấy lần, trên khuôn mặt nhỏ còn dính cả phân gà, đến lúc tỉnh dậy cô suýt nữa cười đến không thở nổi, lúc ấy chồng cô nói với cô, đuổi bắt gà rất mất sức, anh biết trong nhà chỉ có bốn con gà mái để đẻ trứng, không thể làm thịt ăn, nên ném gà trở về chuồng gà.

Qua Qua không dám tìm mẹ đòi ăn gà, nên định nhân lúc mẹ ngủ đi bắt gà.

Bé không dám quấn lấy mẹ đòi ăn ò ó o, chỉ dám quấn lấy cha đòi ăn ò ó o, cha luôn nói với bé, mẹ không cho ăn thì không thể ăn.

Chuyện này vẫn còn nối tiếp đến về sau, không hiểu tại sao con gà mái này xổng chuồng, bị bắt trở về còn chạy được mấy lần. Đương nhiên là không lần nào chạy được ra khỏi nhà, đều bị chồng cô bắt trở về. Có lẽ là do bị đuổi bắt quá nhiều, con gà mái dày vò ra tật xấu, suốt một tháng cũng không đẻ được quả trứng nào.

Theo đó, Từ Hương Quyên cười xong cũng bị làm cho tức chết, mắng cho con gái nhỏ một trận.

Qua Qua chưa từng trải nghiệm tính khí bạo lực của mẹ, ấm ức khóc òa lên, còn không ngừng nói không cần mẹ.

Gà mái không đẻ được trứng, thì có thể ăn không?

Đương nhiên là không thể, cô mang đến nhà mẹ đẻ của mình, đổi lấy một con gà mái có thể đẻ trứng, mẹ cô giết thịt hầm con gà mái không đẻ trứng này, cũng bưng cho nhà cô một bát canh gà.

Qua Qua bị mẹ mắng, miệng nói không muốn mẹ, nhưng thấy mẹ cầm thịt gà trở về thì vẫn ăn.

Đến khi đút sức cho Ngưu Ngưu bú lần nữa, cô hoàn toàn đã hiểu, mình trở lại năm 1985.

Tuy chồng cô không quen chăm con, nhưng dù sao chồng cô cũng từng thấy cô chăm con, nên mới để anh dỗ Ngưu Ngưu ngừng khóc. Lúc đó, cô không trách cứ cha của Ngưu Ngưu vì để con khóc, mà do ấn tượng về Qua Qua lúc đó đã khắc quá sâu ở trong đầu cô.

Lần này, cô không muốn đến nhà mẹ đẻ đổi gà nữa, bảo chồng giết thịt hầm gà, cho cả gia đình cùng ăn.

Trong sân.

"Cha, ò ó o." Qua Qua ngồi xổm người ở bên cạnh nhìn cha vặt lông gà, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã được lau sạch.

Không cần phải chăm sóc cho Ngưu Ngưu, Chu Trình Ninh cảm thấy nhàn nhã hơn rất nhiều, anh lau mặt cho con gái, rồi đi bắt con gà kia cắt tiết vặt lông.

Cũng may anh đun khá nhiều nước nóng, đủ để làm lông gà.

Lúc vặt lông gà, anh không quên nói với con gái: “Qua Qua, mẹ bảo cha bắt ò ó o cho con đấy."

Đến tận lúc này anh vẫn còn cảm thấy không chân thật, vợ anh không bảo anh giết gà vặt sạch lông gà rồi đưa sang cho nhà cha mẹ vợ, mà giết cho Qua Qua ăn?

Cũng không phải là nhà anh keo kiệt với con gái, vợ anh đối xử với anh và con gái khác nhau, cô đối xử với con gái còn tốt hơn với anh. Chỉ là, con gái còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, thứ này cũng muốn thứ kia cũng muốn, nhưng không phải lúc nào vợ anh cũng đáp ứng yêu cầu của con gái.

Về lâu về dài, con bé không dám đò mẹ nữa, mà sẽ tự nghĩ cách giải quyết.

"Mẹ tốt, ăn ò ó o."

Có ò ó o ăn, mẹ chính là người mẹ tốt.

Từ Hương Quyên đứng dậy đi vào phòng bếp, thật ra cô cũng không bị bệnh gì, là do chăm hai đứa bé quá mệt, tuy ngủ xong một giấc người vẫn hơi mệt mỏi, nhưng thế này đã tốt hơn nhiều rồi.

Trên bếp có hai cái nồi sắt, Từ Hương Quyên múc nước từ trong thùng đổ vào nồi nước ấm, tiện thể múc một bát gạo ở trong thùng gạo.

Bát gạo này đủ cho bữa tối của cả nhà, cũng đủ cho chồng cô để vào trong hộp nhôm mang đến trường học ăn trưa.

Chờ Từ Hương Quyên vo gạo sạch sẽ, Chu Trình Ninh cũng xách con gà đã được làm sạch sẽ đi vào, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ đi theo.

"Anh đi nhóm bếp." Chu Trình Ninh tự giác đi làm việc, Qua Qua không đi theo phía sau cha nữa, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào con gà nằm trên thớt. Bé còn rất nhỏ, phải ngẩng đầu nhỏ lên mới nhìn thấy con gà. Từ Hương Quyên nhìn mà cũng thấy mệt thay cho con gái.

Qua Qua từng được ăn thịt gà ở bên nhà bà ngoại một lần, rồi nhớ thương đến tận bây giờ.

Sao gà đẻ trứng có thể ăn được? Tuy nhà mẹ đẻ của Từ Hương Quyên nhà cũng được coi là nhà giàu có tiền ở trong thôn, nhưng bọn họ giàu lên đều nhờ vào anh trai chị gái, hồi còn nhỏ bọn họ đã từng ăn rất nhiều khổ, đừng nói thịt, lúc đó chỉ cần nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Theo ý tưởng ban đầu của cô, ăn no cũng đã cười tỉnh rồi, vậy còn ăn thịt làm gì?

Nhưng dù sao người từng sống qua ngày lành cũng sẽ có suy nghĩ khác biệt, cô không tiết kiệm từng li từng tí như trước nữa, Từ Hương Quyên đặc biệt muốn sống cho Qua Qua: “Qua Qua, rửa sạch tay đi, bóc mấy nhánh tỏi này cho mẹ, cũng đi rửa sạch gừng đi."

Cô để chậu nước xuống đất để cho Qua Qua rửa gừng.

Gừng và tỏi đều khô quắn, ngoài miếng gừng còn bị dính bùn đất, Qua Qua cầm tỏi đi tìm cha: “Cha, bóc tỏi."

Chu Trình Ninh đang cho thêm củi vào bếp, ngọn lửa trong bếp đã từ từ dấy lên, anh nhận lấy nhánh tỏi từ tay con gái, bắt đầu bóc tỏi.

Cha bắt đầu bóc tỏi, Qua Qua đi rửa sạch đất bám trên gừng.