Từ Hương Quyên cột chặt nhân dân tệ rồi đậy chặt vào trong bình gốm, bình gốm cũng được để xuống dưới hố, tiền lẻ tẻ sẽ được gói vào một cái khăn tay.
Ví dụ như mỗi tháng chồng cô có ba mươi bảy đồng tiền lương, cô sẽ bỏ ra ngoài bảy đồng để chi tiêu, ba mươi đồng còn lại sẽ được cất vào trong bình gốm, giấu rất bí ẩn, trong nhà chỉ có cô biết.
Mặc dù có câu nói rằng, đàn ông có tiền thì sẽ hư hỏng, nhưng nghèo hiu hiu, đến tiếng đinh đang tiền xu cũng không có thì cũng không quá tốt.
Từ bên trong khăn tay gói tiền lẻ lấy ra hai tờ tiền giấy một tệ, Từ Hương Quyên đưa cho chồng nhà mình.
Chu Trình Ninh không biết có ý gì, nhưng vẫn nhận lấy: “Ngày mai cần mua xì dầu và muối sao?”
Bình thường thật sự chỉ có lúc cầm tiền lương mới đụng đến tiền, lúc khác đều đưa cho vợ trông coi, trước đó đến cả mua xì dầu cũng chưa từng mua, vợ không yên lòng để anh đi mua, cảm thấy con người anh thật thà sẽ bị hố.
“Cho anh tiêu vặt, một tháng hai đồng, chờ sau này tiền lương tăng lên thì tiền tiêu vặt cũng sẽ tương đối cao hơn chút, trong nhà có ăn có uống, hai đồng đã đủ chi tiêu bình thường, về sau có việc gì cần phải tiêu tiền thì nói lý do rõ ràng, hợp tình hợp lý, em cũng sẽ cho anh.”
Chu Trình Ninh không nghe được những lời phía sau nữa, bị tiền tiêu vặt làm cho hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch: “Quyên, anh nghĩ buổi tối chúng ta nên nói chuyện một chút.”
“Nói chuyện gì?” Vợ chồng nói chuyện không ở trên bàn cơm thì chính là ở trong chăn, Từ Hương Quyên lấy lược gỗ chải suôn mái tóc trước rồi mới tiến vào ổ chăn của Chu Trình Ninh, nhẹ giọng hỏi.
Không thể lớn tiếng, con gái ngủ rồi thì không sao, tỉnh dậy nghe thấy lời nói, thế nhưng sẽ học được.
Chồng cô người cao chân dài, cô cũng chỉ cao mới đến bả vai chồng, chăn mền lớn đương nhiên là dành cho chồng cô, chờ đến mùa đông sẽ đổi chăn bông lớn cho anh, chăn bông lớn để cho cả nhà bốn người cùng đặp thì hơi nhỏ, nhưng một người thì đủ.
Trên người chồng cô không có mùi hôi, mỗi ngày đều sẽ vệ sinh bản thân đến chỉnh tề, chui vào ổ chăn đã ngửi thấy mùi hương nam tính sạch sẽ, cô muốn biết anh có việc gì muốn nói.
“Quyên. có phải em không cần anh nữa cho nên mới đối tốt với anh như vậy phải không? Anh không cần tiêu vặt, em đừng đối tốt với anh, về sau anh cũng ăn ít lại chút, không lãng phí lương thực trong nhà.” Vợ chồng nói chuyện trong chăn đều rất nhỏ giọng, Chu Trình Ninh ôm vợ vào trong ngực, vừa buồn bực lại vừa nhỏ giọng.
Đến cả tiền tiêu vặt cũng đã có, Chu Trình Ninh mới ý thức được tình thế nghiêm trọng.
Từ Hương Quyên dở khóc dở cười, ông chồng nhà cô lúc này còn trẻ con hơn cả con nít nữa.
Nhưng mà cô đột nhiên thành như thế này, cũng không trách chồng sợ hãi, đến cả mẹ của cô buổi chiều cũng lặng lẽ hỏi cô, có phải là mua xe đạp chuẩn bị chạy trốn không.
Chạy đường nào chứ, người này người kia cũng không tin cô có thể làm người tốt đúng không?
“Không phải không cần anh nữa, sau này anh muốn ăn thì cứ thoải mái ăn, đừng để mình bị đói, chiều hôm qua em mơ một giấc mộng, mơ thấy thần tài bảo em phải đối xử với anh tốt một chút, nói đối với anh tốt thì sau này em sẽ có ngày sống dễ chịu, em vì ngày tốt lành cho nên đối với anh tốt thêm một chút.”
Nói là mơ thì vẫn tương đối đáng tin cậy, dễ dàng khiến cho người ta tin tưởng, hơn nữa còn phải nói về một giấc mộng ‘ích kỉ’.
Quả nhiên, Chu Trình Ninh tin: “Năm mơ đều không phải là thật... Sau này anh sẽ khiến cho em và con có thể sống một cuộc sống tốt... Vậy tại sao em lại muốn đến nội thành?”
“Mua xe đạp đó, nhưng mà vẫn phải chờ một chút.” Ngày mai cô mới viết thư gửi cho anh cả, muốn cầm được phiếu thì cũng phải đến cuối tháng hoặc đầu tháng sau.
“Đến lúc đó anh và em cùng đi, anh bế Qua Qua cho.” Chu Trình Ninh bày tỏ mình có chỗ hữu dụng, lôi Qua Qua ra.
“Ừm, được thôi, còn có chuyện gì sao?”
“Anh không cần tiền tiêu vặt, trong nhà có cơm cho anh ăn rồi.”
Thật đúng là ly kỳ, hoá ra chồng cô là người đưa tiền cũng không cần.