Chương 22: Thập Niên 80: Mua Nhà Làm Giàu

Nhưng cơ bản đều là những gương mặt lạ. Lúc đầu công việc buôn bán của Lâm Du và cậu ba không được như mong đợi, nhưng cuối cùng vẫn bán được hơn nửa số hàng, đặc biệt là quần áo mang theo, tất cả đều bán hết.

Không biết có phải vì không cần phiếu hay không.

Tóm lại kết quả làm Lâm Du kinh ngạc.

Cuối cùng chỉ còn lại năm món, đó là những món đã hứa từ trước, Lâm Du để cậu ba mang về cho người trong thôn.

Sau đó là đến khâu đếm tiền.

Đây là khâu yêu thích của hai người, sau khi đếm, hôm nay họ kiếm được hơn 60 đồng.

Dù hàng không bán nhiều như hôm qua, nhưng quần áo vẫn chiếm phần lớn.

Lần này bán xong, Lâm Du nghĩ lần sau phải mang nhiều quần áo hơn mới được.

Sau đó, Lâm Du chia tiền thành hai phần, một nửa cho cô, một nửa cho cậu ba. Dù sao cậu ba đã cùng cô bán hàng, hò hét và làm việc mệt nhọc.

Nhưng cậu ba từ chối.

“Nó là của cháu, cậu không cần.”

Lâm Du vẫn khăng khăng chia, nhưng đối phương cứ lắc đầu.

Cuối cùng Lâm Du nói: “Vậy coi như cậu ba góp vốn với cháu. Đợi sau này kiếm được tiền rồi chia.”

Cậu ba nghe vậy mới đồng ý, cậu ba không hiểu góp vốn là gì, cũng không muốn chia tiền.

Chỉ là không muốn nhận tiền mà thôi.

Cậu ba không có con gái, cũng không có con trai, ở một mình thật ra không cần phải chi tiêu gì, nếu không những năm qua cậu ba cũng không rảnh rỗi cả ngày.

Hơn nữa cậu ba thật sự không thích làm việc đồng áng, quá mệt, nên nhà cậu ba Lý cũng không có trồng trọt gì cả, chỉ trồng một ít rau đủ ăn.

Lý do cậu ba đồng ý đi cùng Lâm Du là vì lo lắng cháu gái đi buôn bán một mình không an toàn.

Nhưng mấy ngày nay, cậu ba lại thật sự cảm thấy vui.

Cậu ba cảm thấy bản thân khá thích làm việc này.

Sau khi đếm xong tiền, Lâm Du đến nhà máy, lần này cô nói với chủ nhiệm Lưu, mình muốn lấy một ít quần áo để bán.

Bây giờ chỉ nhiệm Lưu mới biết Lâm Du lấy quần áo là để bán.

Nhưng cô ấy cũng không nói gì, thật ra gần đây lãnh đạo nhà máy cũng vì chuyện này, muốn họ hỏi xem bạn bè người thân có ai cần mua quần áo hay không.

Hơn nữa bây giờ không giống như trước kia, quản lý cũng không còn nghiêm ngặt như vậy.

Vì thế chủ nhiệm Lưu không nói gì, trực tiếp đồng ý.

Còn hỏi Lâm Du bán ở đâu.

Lâm Du không giấu gì, nói hết mọi chuyện.

Lần này Lâm Du lấy gần 50 bộ quần áo, cô nghĩ nên tranh thủ lúc thời tiết còn nóng, nhanh chóng đi bán ở các nơi xa hơn.

Sau đó Lâm Du đến cung tiêu xã mua một số đồ, thật ra cô không mua nhiều thứ, ngoài những đồ tiêu dùng như muối, cô không mua gì thêm, nội y cũng không bán được bao nhiêu.

Tiếp theo, Lâm Du cùng cậu ba đi các thôn xung quanh, ngày thứ hai và thứ ba quả nhiên như dự đoán, quần áo bán rất chạy.

Tất cả quần áo hầu như được mua ngay lập tức, thậm chí có lúc còn cung không đủ cầu.

Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, hai người đã kiếm được 500 đồng.

Đây thực sự là một khoản tiền lớn.

Bây giờ lương của một công nhân bình thường một tháng chỉ có vài chục đồng, mà bọn họ lại kiếm được 500 đồng trong một lần, lần này Lâm Du không cần biết cậu ba nói thế nào, cô trực tiếp chia 100 đồng cho cậu ba.

Cậu ba lần này không từ chối nữa, cầm tiền mà mặt cười tươi như hoa.

Cậu ba thật sự không ngờ lại kiếm được nhiều tiền như vậy, đến bây giờ cậu ba vẫn trong tình trạng mơ hồ không tin được.

Tiếp theo, Lâm Du tiếp tục cùng cậu ba Lý đi khắp các thôn xung quanh Hoài Thành.

Hai kiếm được tổng cộng gần 5000 đồng, từ sự ngạc nhiên ban đầu, cậu ba Lý dần trở nên quen thuộc với việc này.

Mấy tháng qua, dù hai người thường không kịp ăn trưa, bữa no bữa đói, phải chịu gió mưa.

Nhưng khi nhìn vào ví tiền đầy đặn, bọn họ cảm thấy mọi khó khăn đều xứng đáng.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ cho mục tiêu mua nhà của Lâm Du.

Đúng vậy, mặc dù hiện tại cô đã có chỗ ở, chủ nhà cũng là anh họ của bạn thân, mọi chuyện đều khá tốt.

Nhưng dù sao cũng không phải nhà của mình, nếu có thể, cô hy vọng bản thân có thể có một căn nhà của riêng mình.

Nhưng hiện tại, nhà cửa bình thường không ai bán, dù bán thì nhà trong Hoài thành cũng phải một hai vạn.

Mà chỗ cô ở hiện tại, ít nhất cũng phải năm vạn mới mua được.

Vì vậy bây giờ Lâm Du còn thiếu rất nhiều.

Hơn nữa trong số 5000 đồng đó, cũng đã bao gồm cả số tiền 1600 đồng mà Tạ Quân Hiền cho cô mượn và cổ phần của cậu ba Lý.

Cổ phần của cậu ba Lý, Lâm Du có thể chỉ trả một phần, phần còn lại tiếp tục dùng để kinh doanh.

Nhưng tiền của Tạ Quân Hiền thì cô phải trả trước.