Chương 14: Thập niên 80: MUA NHÀ LÀM GIÀU

Nghe vậy, Tạ Quân Hiền vội đáp: “Không biết anh họ còn nhớ không, là cô gái thường đi cùng em tìm anh đó, Lâm Du.”

“Có chút ấn tượng.” Tạ Thanh Diêm thản nhiên nói.

Chỉ có chút ấn tượng thôi sao? Tạ Quân Hiền không hiểu sao cảm thấy bất công thay cho bạn mình.

Tạ Quân Hiền nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh họ mình, nghĩ thầm, năm đó anh bị ngất xỉu, chính người ta cõng anh đến trạm y tế, vậy mà anh lại quên mất.

Nhưng Tạ Quân Hiền vẫn không dám thốt ra lời đó, chỉ ậm ừ một tiếng rồi không nói gì thêm.

Ai ngờ đối phương một lát sau lại đột nhiên hỏi:

“Gần đây cô ấy đang làm gì?”

Tạ Quân Hiền ngạc nhiên: “??”

Tạ Quân Hiền đơn giản kể tình hình của Lâm Du, chỉ nói cô ấy hiện không tìm được chỗ ở, đang ở nhờ nhà bạn thân.

Những chuyện khác như xích mích với bố mẹ hay chia tay với bạn trai cô đều không nhắc đến, vì đó là chuyện riêng tư của bạn.

“Ừ.” Tạ Thanh Diêm thản nhiên nói.

Không biết ý của anh họ là gì, nên Tạ Quân Hiền dù đang kể rất hào hứng cũng dừng lại.

Cứ nghĩ là lần này anh họ sẽ không nói gì thêm. Nhưng ai ngờ, vài phút sau, anh lại nói:

“Đúng lúc anh có một căn nhà ở phía tây thành phố, muốn cho thuê.”

Nói một nửa, nhưng ý tứ rõ ràng.

Nghe anh họ nói mình có nhà cho thuê, Tạ Quân Hiền tuy hơi ngạc nhiên, nhưng không nghi ngờ.

Nhà anh họ giàu có, có nhà ở Hoài Thành cũng là chuyện bình thường.

Tạ Quân Hiền vốn đang lo lắng về chuyện này, vì thời này thật khó kiếm nhà.

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.

“Thật sao? Anh họ, ở đâu? Anh dẫn em đi xem được không?”

Tạ Thanh Diêm nói: “Lát nữa anh còn có việc, sáng mai đi.”

Sáng mai? Không lâu lắm.

“Được, vậy chúng ta hẹn thế nhé, sáng mai em sẽ đến tìm anh.”

Tạ Quân Hiền sợ anh họ đổi ý, vội nói.

Lúc này, mẹ kế Lý Nguyệt đột nhiên xen vào:

“Tiểu Diêm muốn cho thuê nhà à? Sao không nói với bác một tiếng, bác đảm bảo cho thuê giá tốt.”

Người gì thế này, Tạ Quân Hiền cạn lời, chuyện gì cũng muốn xen vào.

“Không cần.” Tạ Thanh Diêm lạnh lùng nói.

Nói xong, liền đứng dậy tạm biệt.

“Ăn cơm xong rồi đi, bác vừa bảo Tiểu Tuyết đi đặt nhà hàng rồi.”

“Đúng vậy, hiếm khi cháu mới đến đây.”

Ba Tạ và mẹ kế Lý Nguyệt thấy khách muốn đi, vội nói.

Dù ông ta và vợ cũ ly hôn không vui vẻ, nhưng đối với nhà họ Tạ ở Kinh Thành, ba Tạ muốn có thể liên hệ được chút nào hay chút đó.

Ba Tạ vẫn còn chút bất bình, năm đó nếu như vợ cũ nói vài lời tốt đẹp với nhà họ Tạ, giới thiệu ông ta với nhà họ Tạ, thì ông ta đã không chỉ là một trưởng phòng nhỏ bé đến tận bây giờ.

Cuối cùng thấy khách nhất quyết muốn ra về, ba Tạ chỉ có thể cười nói: “Vậy để Quân Hiền tiễn cháu một đoạn.”

Tạ Quân Hiền đưa khách xuống lầu, bĩu môi không vui:

“Anh họ, mai em phải đi đâu tìm anh đây?” Khó khăn lắm anh họ mới đến một lần, lại đi nhanh vậy.

Chỉ còn lại mình cô ấy thôi. Nhưng ngay sau đó nghĩ đến ngày mai sẽ gặp lại, nên Tạ Quân Hiền cũng không buồn nữa.

“Lần này anh ở lại Hoài Thành nửa tháng.”

Nửa tháng? Lâu như vậy, Tạ Quân Hiền nghe thấy vậy liền vui mừng, lâu như thế thì cô ấy có thể đi tìm anh họ chơi bất cứ lúc nào rồi.

Nhưng ngay sau đó đối phương lại nói: "Tiện thể hướng dẫn bài tập cho em luôn. Là mẹ em đặc biệt dặn dò."

Hai câu này vừa xuất hiện, Tạ Quân Hiền lập tức sững sờ, để anh họ đến hướng dẫn bài tập cho cô? Vậy thì cô còn sống yên ổn được sao?

Mặc dù Tạ Quân Hiền khá thích anh họ của mình, nhưng thực sự để cô ấy ở bên anh họ quá lâu, cô ấy lại không thể chịu nổi.

Tạ Quân Diêm quá lạnh lùng, cô ấy chắc chắn sẽ bị đóng băng mà chết.

Nói thật, anh học của cô ấy từ nhỏ đã học rất giỏi, nhảy lớp liên tục, chưa đến 20 tuổi đã được tuyển thẳng vào Viện Nghiên cứu Y học.

Là một thiên tài hàng thật giá thật, trong thời xưa thì đúng là mẫu người thi đỗ trạng nguyên.

Nhưng được thiên tài hướng dẫn bài tập, nghĩ lại... ừm... không chỉ là lãng phí tài năng mà còn phải chịu đựng sự tấn công tinh thần không rõ lý do, mặc dù anh họ sẽ không mắng cô ấy.

Nhưng ánh mắt kiểu "đơn giản thế này cũng không biết" càng làm Tạ Quân Hiền cảm thấy tự ti và xấu hổ hơn...

Nghĩ đến cảnh đó, Tạ Quân Hiền lập tức cảm thấy toàn thân không thoải mái, cảm thấy bản thân giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Tạ Quân Hiền lúc này đột nhiên nghĩ Tạ Quân Diêm nên đi sớm thì tốt hơn. Rõ ràng giây trước cô ấy còn mong đối phương có thể ở lại lâu hơn...

Cuối cùng, khi nói lời tạm biệt, Tạ Quân Hiền trông có vẻ vô cùng ủ rũ.