Chương 45: Lâm Phương 1

Tiểu hoa tuy bình thường chơi với bé trai tính cách có phần con trai, nhưng chung quy vẫn là bé gái, thấy đồ vật nhỏ trời sinh liền yêu thích, nhìn Hứa Đào nặn hình heo con, vẻ mặt hào hứng nắm váy Hứa Đào.

"Dì, Tiểu Hoa thích con thỏ" Tiểu Hoa chờ mong đôi mắt tròn xe.

"Thích con thỏ sao, vậy dì nặn con thỏ cho Tiểu Hoa nhé!" Hứa Đào cười nặn ra hình con thỏ.

"Cảm ơn dì!" Tiểu Hao đối với con thỏ nhỏ yêu thích không buông tay, tiểu nha đầu còn vài lần thử đụng đụng vào luyến tiếc không buông ra, sau đó tủm tỉm cười đem ngón tay đưa lên miệng khẽ cắn.

"Dì, con muốn chó con" Thạch Đầu nhìn con thỏ, kích động nói ra con vật mình muốn.

Hứa Đào lập tức thỏa mãn Thạch Đầu nặn ra một con chó con làm Thạch Đầu suиɠ sướиɠ muốn nhảy cẩn lên.

"Dì, Tiểu Nam thích mẹ nhất, nặn cho Tiểu Nam hình của mẹ đi!" Tiểu Nam một bên cũng xem náo nhiệt, tiểu gia hỏa đôi mắt láo liên nhìn anh chị, nghĩ tính nói tiểu động vật mà mình thích nhưng kết quả lại thổ lộ với Hứa Đào.

"Tiểu tử thúi, dám kêu mẹ bằng gì hả" Hứa Đào nhịn không được đưa tay bóp lấy gương mặt tiểu gia hỏa làm mặt bé dính bột mì.

Tiểu Nam cười haha tránh né, chạy một vòng sau đó liền trở lại bên cạnh Hứa Đào: "Mẹ, Tiểu Nam muốn heo nhỏ".

Hứa Đào liền nặn ra một con heo, tất cả đều là bằng hữu của Tiểu Nam, cô thỏa mãn mấy đứa kia xong rồi hỏi hai bé trai phía sau muốn hình động vật gì, sau đó mới tiếp tục làm bánh bao nhỏ.

Có sự góp mặt của đám củ cải nhỏ bầu không khí trong phòng bếp rộn ràng lên hẳn, nghe tiếng bọn nhỏ ríu ra ríu rít cũng khiến cô cao hứng, bánh bao nhỏ đã làm xong, Hứa Đào đem bỏ vào nồi to để hấp.

Bọn nhỏ vì chờ bánh bao chính cũng không chịu ra ngoài chơi, Thạch Đầu dẫn đầu vui sướng ở nhà bếp nhóm lửa hấp bánh bao, nghe đoạn đối thoại hết sức ngây thơ của bọn nhỏ thập phần thú vị.

Triệu Vệ Quốc hôm nay tan làm sớm, khi anh trở về nhà mặt trời còn chưa lặn, ánh hoàng hôn ấp áp soi rọi bóng lưng, khiến cho đường về nhà trông bằng phẳng hạnh phúc.

Triệu Vệ Quốc không chú ý phía sau nên không biết cách đó không ca có một cô gái trẻ tuổi nhìn chằm chằm bóng lưng anh với ánh mắt si mê một hồi lâu, nhìn thấy bước chân anh sắp vào nhà, ngay sau đó sốt ruột gọi một tiếng: "Này anh, xin đợi một chút".

".........." Nghe được âm thanh Triệu Vệ Quốc nghi hoặc quay đầu lại.

Người đàn ông cao lớn quay đầu lại bộ dáng tuấn tú liền đập vào mắt của đối phương, ánh hoàng hôn chiều soi vào mặt người đàn ông, lập tức chạm đến chỗ mềm mại của đối phương.

"Chào anh, anh là hàng xóm mới chuyển đến sao?" Trái tim Lâm Phương ẩn nhẩn mà nhảy nhót loạn xạ nhìn Triệu Vệ Quốc, cười tươi rối bắt chuyện với Triệu Vệ Quốc.

"Ân" Triệu Vệ Quốc gật đầu.

"Thật sự là hàng xóm a! Chào anh, em là Lâm Phương, đây là nhà em" Lâm Phương cười tủm tỉm, giơ tay chỉ nhà phía sau giới thiệu, nhìn bộ dạng hết sức nhiệt tình.

"Chào cô" Triệu Vệ Quốc lạnh nhạt gật đầu chào một tiếng.

Lâm Phương ánh mắt sáng người nhìn Triệu Vệ Quốc, đối với anh thập phần vừa lòng, vóc dáng này, diện mạo này, từ đầu đến chân đều đúng gu của cô, đúng là gãy đúng chỗ ngứa của cô mà.

"Nên xưng hô thế nào với anh nha!" Lâm Phương kích động hỏi.

"Triệu Vệ Quốc" Ngữ khí của Triệu Vệ Quốc lạnh băng.

"Em có thể gọi anh là Triệu đại ca không?" Lâm Phương cười mỉm, cố ý hạ giọng ra vẻ là cô gái ngượng ngùng thập phần mất tự nhiên.

"............" Triệu Vệ Quốc không kiên nhẫn nhìn nữ nhân này, không hiểu rốt ruột cô muốn làm gì.

"Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, Triệu đại ca có muốn đến nhà em ngồi một lát không?" Lâm Phương ngượng ngùng đồng thời cũng sốt ruột lên tiếng.

Nữ nhân này đến tột cùng là muốn làm cái gì?

"Không được, hôm nào lại quấy rầy" Triệu Vệ Quốc đáp một câu, không có tâm tư trò chuyện cùng Lâm Phương, sau đó xoay người vào nhà, đồng thời đóng cửa lại.

Lâm Phương nhìn cánh cửa đóng chặt có chút mất mát, nhưng nội tâm không nhịn được hưng phấn, vội vã quay về nhà mình.

"Mẹ, đối diện nhà chúng ta có hàng xóm mới chuyển tới sao?" Lâm Phương có chút kích động về đến nhà, cũng không để ý đứa cháu trai đang khóc nháo đòi ăn ngon ở nhà chính, liền đi thẳng xuống bếp dò hỏi bà Lâm đang làm bữa tối.

"Ừ" Bà Lâm nghe con gái dò hỏi, biểu tình bực bộ ừ một tiếng, lại nhìn cháu nội đòi ăn ngon mà ngồi dưới đất khóc nhau, liền chanh chua nghiệm mặt.

"Thật sự! Mẹ, hay chúng ta qua đó làm quen nhận thức hàng xóm mới một chút đi!" Cô tan làm về nhà, đối diện với người đàn ông vóc dáng cao gầy liền rung động, ở Dương Thành đàn ông cao ráo rất ít, khó nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú, lại là hàng xóm nên Lâm Phương có chút kích động.

"Đi cái gì mà đi, nhà kia thật sự keo kiệt, Tiểu Cường nhà mình xin miếng điểm tâm không cho, nằm dưới đất ầm ĩ cả buổi trưa" Bà Lâm thái độ bực bội nói, đối với hàng xóm này ấn tượng cực kỳ kém.

Từ lúc dẫn Tiểu Cường về đến nhà liền nằm trên đất ầm ĩ khóc nháo đến bà đau đầu, lại là cháu đích tôn nên bà không nỡ mắng.