Chương 95: Ăn Phân Chim

“Mình thề, đây là một trăm phần trăm lời của cô ta nói, mình chỉ thuật lại nguyên văn thôi. Không tin cậu có thể hỏi chị Vương, lúc ấy chỉ cũng có mặt ở đó nên đã nghe thấy”.

Lý Mạc Lỵ tự xưng là thanh cao, làm sao có thể qua lại cùng một người ba hoa như chị Vương, cô tức đến nổi phổi sắp nổ tung. Khi đến khu túp lều lần trước cô cảm thấy Vệ Mạnh Hỉ khác người ở phương diện giao tiếp, xem ra hiện tại không có gì đặc biệt!

Lục Quảng Toàn đúng là bị mù mới tìm được một người vợ như cô ta.

Sau sự việc ở phòng tài vụ, cái tên Vệ Mạnh Hỉ được nhiều người biết đến, trong mắt các quặng tẩu cô trở thành một “nhân vật truyền kỳ”.

Cô dám đối đầu với “tiểu thần tài”, thậm chí còn khiến cô ta bị mất công tác. Thêm nữa, cô là nhân vật trong mối tay ba cùng Lý Mạc Sầu và Lục Triển Nguyên.

Tình tay ba, nghe được ba chữ này Vệ Mặt Hỉ không khỏi ngạc nhiên. Cô và Lý Mạc Lỵ đã gặp nhau một lần, chưa bao giờ sống chung một mái nhà, cứ như vậy mọi người lại tưởng tượng ra yêu hận tình thù của bọn họ, nếu có một ngã tư thật sự trong tương lai, vậy chẳng khác xa nguyên tác mấy?

Kênh tin tức của Lưu Quế Hoa rất rộng, “Tiểu Lục, bây giờ mọi người đều nói em xứng với Tiểu Lục, là người thích hợp nhất, chứ trước kia a…………”

“Trước kia là Tiểu Lục là đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu đúng không?” Vệ Mạnh Hỉ không hề tức giận, đây chỉ là cảm thụ của một người bình thường.

Cô, Vệ Mạnh Hỉ trừ bỏ khuôn mặt, thì có gì? “Tiểu Lục” là nhân vật nào, trong lòng cô đều rõ ràng.

Đúng, bởi vì rõ ràng nên cũng biết Lục Quảng Toàn sẽ không hứng thú đối với phụ nữ như cô, cho nên hiện tại nha, hợp tác nuôi bọn nhỏ cũng khá tốt. Ai, cứ ăn no bụng trước đã rồi nghĩ đến chuyện khác.

Nói đến no bụng, nghĩ lại tiệm cơm nhỏ của cô hai ngày liền không một bóng khách.

Nói chính xác, từ bữa bán được bốn chén cơm chiên trứng thì không thấy tiền vào ví nữa, không biết là do trời mưa hay sao, công nhân ra vào cũng không nhiều.

Theo Lý mà nói, mới vừa được phát lương nên sinh ý mấy ngày nay hẳn thời điểm tốt nhất nhưng hai ngày rồi không thấy ai ghé hỏi thăm gì hết.

“Ai du, Tiểu Vệ, hôm buôn bán thế nào?” Lưu Hồng Cúc lắc mông đứng vặn vẹo từ cửa sổ cố ý nhìn vào, âm thanh cao vút, như sợ người khác không nghe thấy.

“Ôi, nhà cô chính là mệnh tốt thật đấy! ban ngày còn có thể ngồi ngủ gà ngủ gật. Mệnh ta thật khổ, vẫn luôn có người tới ăn cơm, mệt đến mức không thở nổi, eo liền đau nhức….”

Vệ Mạnh Hỉ liếc lười phản ứng, chỉ liếc cô ta một cái. Cổ nhân nói đúng mà, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, trước khi còn đồng cảm với việc cô ta bị Nghiêm Lão Tam đánh đập, bị Nghiêm Lão Tam ép buộc đi ăn trộm, cắt xén nguyên liệu. Nhưng trong khoảng thời gian này quan sát thật lâu, người phụ nữ này thật là…. Một lời khó nói hết.

Thấy phản ứng của Vệ Mạnh Hỉ không có một chút gì gọi là sinh khí, Lưu Hồng Cúc cực kỳ tức giận, mở miệng tính âm dương quái khí vài câu thì bỗng nhiên có cái gì đó lạnh lạnh rớt vào môi, duỗi tay quẹt xuống xem thử thì.....

Cư nhiên là cứt chim!

“Ăn cứt chim lạp, ăn cứt chim!” Một nhóm tiểu quỷ trên cây sơn trà cười điên cuồng.

“Đồ quỷ nhỏ, cút xuống đây cho lão nương!”

“Không xuống, không xuống đó! Có bản lĩnh thì leo lên đây?” Kiến Quân ngồi trên một cành cây, đắc ý nói vọng xuống.

“Lêu lêu lêu, đáng đời!” Những đứa nhỏ khác cũng hùa theo nói.

Tất nhiên, bốn đứa bọn Vệ Đông không dám nói lời nào, vì mẹ đang nhìn bọn nó với ánh mắt cảnh cáo.

Thân cây nhẫn nhụi như vậy, Lưu Hồng Cúc làm sao trèo lên được, mà chặt cũng không được, chỉ có thể vừa đi vừa chửi.

Nói cách khác, cây sơn trà này bọn con nít leo trèo đến trơn tru, ruồi bọ không thể báo vào, rắn bò lên cũng bị trơn mà lọt xuống, ngay cả mấy cành cây cũng bị bọn nó ngồi đến bóng loáng, có mấy lần bị Vệ Đông chọc giận, Vệ Mạnh Hỉ muốn đánh nó nhưng vẫn không bắt được nó.

Bất kể việc buôn bán thế nào, vẫn còn rất nhiều việc cần chuẩn bị phải hoàn thành. Mới rạng sáng, Vệ Mạnh Hỉ mặc đồ cho Ô Ô rồi đi ra cửa.

Đa số mọi người trong khu túp lều vẫn chưa thức dậy, nơi này không cần làm ruộng, vì tiết kiệm một bữa sáng nên các quặng tẩu và bọn nhỏ đều thức trễ. Đi đến cuối là một cái đường nhỏ, đi theo hướng lên đường rừng, gió núi mát rượi, thỉnh thoảng có sương tí tách rơi xuống.

Vệ Mạnh Hỉ thì không sao, sợ đứa nhỏ bị lạnh nên vội vàng kéo quần áo xuống, che lạ cái đầu nhỏ, chỉ chừa lại mắt mũi.

Hiện tại tiểu nha đầu Ô Ô đã có suy nghĩ của riêng mình, lắc lắc hai hai chân tỏ ý không muốn, “Mẹ”.

“Ngoan, sương sớm lạnh, sẽ bị cảm mạo nha”.

Tiểu nha đầu không biết nghe hiểu hay không, chỉ mở đôi mắt to nhìn xung quanh, chưa từng có ai mang bé lên núi, ngay cả anh tư thương bé nhất cũng chưa. “Mẹ mẹ”.