“Đồng chí Khang Mẫn, hãy cẩn thận lời nói và hành động của mình. Thứ nhất, đây là văn phòng tài chính và là nơi công cộng, tại sao tôi không thể đến được? Nơi công cộng của nước chủ nghĩa xã hội là nhà của mình cô? Ai cho cô quyền đuổi tôi ra ngoài? Hôm nay trước khi ra ngoài cô không soi gương sao, xem thử mặt của mình lớn cỡ nào??
Mọi người lại cười thêm một trận, cái này hay nè!
Khang Mẫn nuốt nước bọt, cô đã quen với việc vênh mặt hất hàm sai khiến, không phải cô chưa gặp qua người đối đầu với mình, nhưng những người đó đều là phụ nữ đến từ nông thôn, chỉ biết một khóc hai nháo ba thắt cổ, chỉ cần cô lấy cớ nói họ khóc nháo gây mất trật tự công cộng, nói bảo vệ ban một tiếng là đem họ đuổi đi.
Người phụ nữ trước mắt này, thanh âm không cao không thấp, thái độ không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, trên cơ bản là có nề nếp giảng đạo lý, nhưng “đạo lý” này rất khó nghe, cô tức một thể nhào lại túm lấy bím tóc của cô ta mà phát tác cho hả giận.
Đương nhiên Vệ Mạnh Hỉ sẽ không cho cô ta cơ hội tấn công lại.
“Thứ hai, với tư cách là nhân viên phòng tài vụ, khi xuất và nhận biên lai tiền mặt, cô có kiểm tra ba lần khi đưa tiền chưa? Vậy cô nói cho tôi biết tên của nam đồng chí và số ngày mà người này làm việc không? Không xem phiếu lương cô có thể nói ra chính xác mức lương của đồng chí này sao?”
Âm thanh Vệ Mạnh Hỉ thanh thúy vang dội, câu chữ rõ ràng khiến đối phương nhất thời á khẩu.
“Nói không nên lời?” Nói không được vậy chứng minh cô trí nhớ không tốt, một thủ quỹ có trí nhớ không tốt, ai biết được lúc phát lương cô cũng phát lầm, thiếu nam đồng chí này hai đồng hay không?”
Khang Mẫn tỉnh táo lại, nhận ra hôm nay mình gặp phải một cây có gai nhọn, nghĩ thầm thua người chứ không thua trận, dù sao phòng tài vụ là địa bàn của cô, chỉ cần một một mực chắc chắn thì cô ta có thể làm gì được mình? Dù công an tới cũng cần phải có chứng cứ.
“Cô ngậm máu phun người, tôi kêu bảo vệ ban a. Rõ ràng đã đưa toàn bộ 32 đồng 3 mao 8 xu cho hắn rồi, đừng nói cô và hắn cùng một giuộc đến đây lừa tiền đúng không?”
Người đồng chí gấp đến độ đỏ mặt đỏ tai “Này, nữ đồng chí đây tốt bụng muốn giúp tôi, không phải lừa tiền”.
Nhìn người đàn ông càng giải thích càng nóng ruột giống hệt Vệ Đông, giọng nói to như rống người ta, dù có lý cũng biến thành vô lý.
Lưu Quế Hoa thấy nếu cứ nháo xuống thì Tiểu Vệ sẽ bị thiệt, dù sao lúc nhận tiền cũng chỉ có hai người kia, chỉ cần thủ quỷ nói đã đưa chính là đã đưa rồi, không ai có bằng chứng chứng minh thủ quỹ chưa đưa tiền. Có nói phải trái cũng không thông.
“Tiểu Vệ, được rồi, nói không được đâu” Có nhiều lần, không phải nhóm quặng tẩu yếu đuối mà không nghĩ muốn công đạo, chỉ là có một số việc chính là nói không được.
Không phải cô sợ mà ở cùng Vệ Mạnh Hỉ, tính cách của cô và Tiểu Vệ vài điểm giống nhau, chỉ là nghĩ đến chuyện này không có chứng cứ, nháo ra cũng không có lợi gì, về sau hàng tháng Tiểu Vệ còn phải lãnh lương đâu, như vậy tiểu thần tài này không phải sẽ làm khó Tiểu Vệ sao?
Tới đó sẽ nói hết tiền hoặc kêu ngày mai quay lại, hoặc tính thiếu ngày công cho Tiểu Lục, rốt cuộc cô còn nuôi mấy đứa nhỏ nữa.
Lưu Quế Hoa quay qua an ủi người đàn ông, “Anh hùng hảo hán biết là thiệt trước mắt đi, về sau tránh xa loại người này một chút”. Haizz thiệt tình, không biết nói trái phải, cũng không chịu tìm cho người ta nữa.
Vệ Mạnh HỈ một chút cũng không nóng nảy, chỉ quay mặt cười trấn an Lưu Quế Hoa một cái, nhìn bảo vệ ban lại đây, “Vậy cô nói xem, không tính số kia, vậy 32 đồng là cô đưa mấy trương tiền? Cái này cô sẽ không nhớ lầm”.
Nữ thủ quỷ cười lạnh một tiếng, nữ nhân này bị ngu sao? Tưởng cô ta hỏi cái gì, ai dè hỏi một điều mà học sinh tiểu học còn biết, “Đương nhiên là bốn trương, ba trương đại đoàn kết và một trương hai đồng”.
Mọi người lập tức đếm đầu ngón tay tính nhẩm, không sai, đúng 32 đồng.
Vệ Mạnh Hỉ tự đắc hỏi lại: “Cô xác định?”
“Làm sao không xác định? Tôi đưa bốn trương rành rạnh cho hắn, không thiếu một trương. Nếu tôi tính sai thì tháng lương này một phân tôi cũng không lấy, được chưa?”
Không thật sự không làm chuyện trái với lương tâm thì ai đâu dám phát ngôn như vậy, còn dám lấy tiền lương ra đánh đố nên cơ bản mọi người đều phải tin. Thủ quỷ tiền lương không thấp, cao hơn so với công nhân mỏ than bình thường.
Người đàn ông đỏ mắt, nước mắt sắp trào ra, môi đôi mấp mấy muốn tìm lời giải thích, nhưng sợ nói ra nói sai.
Sắc mặt Vệ Mạnh Hỉ trở nên lạnh lùng: “Cô nói dối”.
“Tại sao tôi nói dối?” Khang Mẫn tức điên rồi, rốt cuộc nữ nhân này có địa vì gì đây?
“Trước nam đồng chí này hai người, lúc đó đồng sự cô nói trương tiền hai đồng đã phát hết rồi, hiện tại còn chưa có đi lấy trở lại, vậy cô từ đâu lấy ra một trương hai đồng phát cho nam đồng chí này?”
Bầu không khí đột nhiên tĩnh lại một cái, mọi người mới bắt đầu phản ứng. Đúng vậy, có vài người đứng gần ô kính nên nghe thấy được, bởi vì nghe hết tiền nên mới sốt ruột, người đi lấy tiền còn chưa có trở về, làm sao có khả năng đào ra trương tiền hai đồng?
Câu trả lời duy nhất là Khang Mẫn nói dối.