Lục Quảng Toàn dường như 24/24, chỉ cần giếng mỏ yêu cầu gì, anh có thể túc trực bất cứ lúc nào, nhà tư bản chắc sẽ cảm động đến khóc vì anh đây!!!
Ngày hôm qua đứa nhỏ giả vờ ốm để ngăn anh cản anh đi nhưng hôm nay vẫn không thể buộc anh không hạ giếng. Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ thấy bực bội làm sao, lại không biết nói thế nào, đến nổi cái trán cô đang lấm tấm mồ hôi.
“Em dậy rồi à? Tiểu Lục nhà em thật siêng năng đấy, chị đã nói để chồng chị về làm rồi mà không nghe, cậu ấy gánh về đầy ba lu nước”.
Lưu Quế Hoa hâm mộ nói: “Hai đứa đừng khách sáo với chị, mọi người đến đây đều giống nhau, với lại không phải bọn em ở lại thêm mấy ngày sao? Cậu ấy còn đem chăn đệm của mẹ con em giặt sạch hết nữa đấy”.
“Anh ấy không hạ giếng?”
“Không có”.
Tốt quá, tâm tình Vệ Mạnh Hỉ lập tức được thả lỏng, cô phát hiện sau lưng của mình cũng đã toát mồ hôi.
“Ui ~ Tiểu Vệ, mặt của em bị làm sao bị đỏ vậy? Có phải bị phát sốt rồi không?”
Vệ Mạnh Hỉ sờ trán, xác thật là nóng, không đề cập đến thì thôi mà nhắc đến thì cô cảm thấy cả người êm ẩm, đầu choáng váng, sau lưng đều là mồi hôi nhoáp nhoáng.
‘Nhanh đi nằm nghỉ một lát đi, bọn nhỏ chị trông cho, nhiều ngày bận chân không chạm đất như vậy đem chính mình mệt đến bệnh rồi đi....” Lưu Quế Hoa lẩm bẩm rồi ôm tiểu Ô Ô ra ngoài để thay nước tiểu.
May mắn đứa nhỏ này không giống như trước kia sợ người lạ, thấy dì này mỗi ngày đều cười tươi rối với bé nên không lạ, mở hai đôi mắt tròn xoe nhìn nhìn rồi đem cái đầu nhỏ dựa vào ngực Lưu Quế Hoa một cách ngoan ngoãn.
“Nha, tả không có ướt, Ô Ô ngoan quá” Lưu Quế Hoa cho rằng đứa nhỏ ngủ suốt mười tiếng đồng hồ thế nào trong tả cũng có nước tiểu, nhưng sờ sờ vẫn thấy tiểu Ô Ô khô ráo, đương nhiên phải khen bé rồi.
Hầu hết những đứa trẻ nhà khác ban đêm mắc tiểu liền tè ra nhưng tiểu Ô Ô thì khác, không có như vậy. Vệ Mạnh Hỉ cũng khó hiểu, đứa nhỏ này có vẻ hiểu chuyện, biết không làm phiền, lúc mắc tiểu hay mắc ị thì kêu vài tiếng đánh thức mẹ, ban ngày thì không cần phải nói, chỉ cần bé rầm rì một tiếng là mẹ biết liền.
Thu thập xong cho đứa nhỏ, cô lại đi pha sữa bột cho bé, Lưu Quế Hoa lẩm bẩm một tiếng: “Đứa nhỏ này mệnh tốt thật đấy, có thể uống được sữa bột”. Xong cô lại nấu một chén canh gừng cho Vệ Mạnh Hỉ: “Chị thấy em có vẻ bị cảm mạo, uống trước miếng canh gừng này xem, nếu không bớt thì đi bệnh viện khám”.
Ở thời đại này đơn giản vậy đó, Vệ Mạnh Hỉ biết ơn với người đối xử tốt với cô một cách vô điều kiện, sau khi uống cạn chén canh gừng, cảm thấy dạ dày, cơ thể nóng bừng.
Vệ Mạnh Hỉ ngơ ngác nằm xuống, không biết qua bao lâu một đôi bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán cô, Vệ Mạnh Hỉ vô cùng thích cảm giác sảng khoái này, vô thức cô chạm vào, tham lam xoa xoa, cảm giác giống như quả dưa hấu ướp lạnh ngày hè. Vệ Mạnh Hỉ lấy hai bàn tay ôm vào.
Lục Quảng Toàn sửng sốt, thật mau liền khôi phục sắc mặt, “Phiền chị xem cô ấy một lát, em đi gọi bác sĩ”.
Còn Vệ Mạnh Hỉ thì giống như người buôn ba trong sa mạc từ lâu bỗng nhiên bắt gặp nguồn nước mát lạnh, nên không dễ dàng muốn buông bỏ, lập tức chộp lấy “quả dưa hấu ướp lạnh” rồi nói “Đừng đi”.
Cô bị mơ mơ màng đến hồ đồ nên làm sao biết chính mình đang làm gì, Lưu Quế Hoa che miệng cười, hai vợ chồng trẻ này thật là.... CÔ còn chu đáo bế đứa nhỏ đi ra, chừa lại không gian cho hai người.
Lục Quảng Toàn không nghe cô nói, cằm khăn ướt đắp lên trán cho cô, thấy khăn từ lạnh thành nóng anh bèn nhíu mày.
Người ta thường nói những người ít bệnh thì một khi mắc bệnh sẽ nặng hơn, Vệ Mạnh Hỉ chính là như vậy. Từ khi trọng sinh về, mỗi ngày cô đều bận rộn như con quay không mệt mỏi, vốn tưởng rằng đến mỏ rồi có thể nghỉ ngơi vài ngày, nhưng cuối cùng phải đi đây đó mua sắm vật liệu chuẩn bị dựng lều, rồi nghĩ biện pháp cho anh tránh đi việc ngoài ý muốn đời trước,... Cho nên dù người cô làm bằng sắt thì cũng mệt đến sụp đổ.
Sở dĩ cô cố gắng chống đỡ đến bây giờ vì một phần cơ thể cô vẫn còn trẻ, hai là trong lòng cô còn khuất mắt, không thể để Lục Quảng Toàn cứ như vậy chết mà không rõ nguyên nhân.
Nghĩ đến đây, cô chợt bừng tỉnh “Không cần đi làm....”
Thanh âm nghẹn ngào của cô khiến Lục Quảng Toàn lần nữa nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, không cần nằm viện theo dõi sao?”
“Không cần, chỉ là cảm mạo bình thường thôi, mắc công như vậy tốn tiền uổng lắm”. Bác sĩ thời đại này được trả lương cố định, bọn họ luôn hướng dẫn bệnh nhân chữa trị một cách tiết kiệm.
Sau khi tiễn bác sĩ ngoại trú bệnh viện của mỏ than đi, Lục Quảng Toàn đi đến bên giường, thấy vợ đã tỉnh còn lặng lẽ nhìn mình. Chạm với đôi mắt ấy khiến anh rối bời, như thể không biết chính mình đang ở đâu, “Cảm thấy đỡ hơn không?”
“Ừ”.