Vệ Mạnh Hỉ người khá tâm nhãn nên lúc phân gia yêu cầu bọn họ phân một cái nồi, bằng không bây giờ không biết lấy gì để nấu. Hai người ở lăn lột một hồi cũng làm xong căn bếp giản dị dựa vào phòng bên ngoài, nồi sắt tuy rằng bị hư nhưng miễn cưỡng có thể dùng được.
Nấu nước chỉ nấu được nửa nồi, vẫn phải nấu rất nhiều lần mới rửa sạch sẽ chất dơ bị tồn đọng lại trong nồi. Giường đất cũng không ra hình dạng gì, may là vợ đại đội trưởng cho miếng ván gỗ, đắp lên rồi trải chăn đệm lên tạm chấp nhận xài được.
Cửa sổ thì dùng sách báo cũng bôi ít hồ dán lên, bằng không muỗi hút cạn máu mẹ con cô.
Bố trí xong xuôi bọn nhỏ cao hứng không diễn tả nổi, trực tiếp nhào lên giường lăn lộn, rốt cuộc bọn họ đã có nhà cho riêng mình, không còn lo lắng bị ông bà nội mới đuổi đi nữa rồi. Tiểu Ô Ô cũng cao hứng, vịn tường tự mình trực tiếp đứng lên.
“A a a a mẹ, mẹ mau đến xem, em gái đứng được rồi kìa!”
“Còn biết tự đi nữa a”.
Vệ Mạnh Hỉ quay đầu nhìn cũng thật vui vẻ, tiểu nha đầu xương cốt vẫn còn yếu, ngày thường đứng thẳng đã khó khăn rồi, cho dù được mẹ đỡ hai cẳng chân cũng run bần bật, không cẩn thận té ngã nhào vào lòng ngực của mẹ. Hiện tại cư nhiên có thể vịn tường đi hai bước”.
“Ngoan, đi lại hai bước cho mẹ nhìn thử xem nào!”
Tiểu nha đầu thẹn thùng cười lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp.
Tâm tình tốt đương nhiên phải làm món ngon, tuy rằng không có thịt nhưng đại đội có đưa lại cho bột mì tinh, còn có mấy trứng gà cô đã tích góp từ lâu, cùng với một vại mỡ heo lấy ở nhà họ Lục.
Rửa nồi sạch sẽ, cô đánh trứng gà rồi đến đất phần trăm của LIễu Nghênh Xuân hái ít hành lá cắt thành khúc bỏ vào, quấy đều lên cho trứng nổi bọt, sau đó bỏ ít mỡ heo vào tráng đều lòng nồi, cuối cùng là bỏ trứng gà đã đánh vào. Trong chốc lát miếng trứng đã chín, màu vàng óng ánh cùng màu xanh hành lá nhìn thật bắt mắt.
Trứng gà đã thơm, lại thêm mùi hương của hành là thì bọn nhỏ làm gì chịu nổi. Đã không ít năm không ăn qua mì làm từ bột mì tinh, Liễu Nghênh Xuân và Nhị Đản cũng tham gia, tuy rằng đã tự nhủ phải ăn ít nhưng hương thơm thật sự quá hấp dẫn, từ trước tới giờ mới ăn một lần xa xỉ thế này nên cứ ăn mãi không dừng lại được.
Tiểu Ô Ô cũng phá lệ ăn nhiều một chút, Vệ Mạnh Hỉ xé nhỏ ra thành miếng nhỏ, cho tiểu nha đầu uống chút nước rồi ăn tiếp, không thôi là căng dạ dày không chịu nổi.
Mấy tiểu gia hỏa còn lại ăn no nên rồi đánh cái ách, hương vị trứng gà cùng hành lá tỏa ra khắp miệng “Mẹ, về sau mỗi ngày chúng ta có thể ăn ngon giống thế này không?”
Bọn nó tán thành phân gia, một năm ăn thế này khoảng mười tám lần không ngại nhiều đâu.
Vệ Mạnh Hỉ buồn cười nói: “Có thể”.
Liễu Nghênh Xuân ngẩn người, chờ bọn nhỏ chạy đi xa mới nhỏ giọng nói: “Tiểu Vệ, phân gia là chuyện tốt, nhưng cuộc sống còn dài, cô phải tính toán kĩ lưỡng một chút, với số lương thực hiện tại nếu ăn như hiện tại sẽ không duy trì được bao lâu.........”
Dừng lại một chút cô bổ sung thêm: “Mẹ con cô cũng yên tâm đừng sợ, nếu không duy trì được đến tết, ở nhà tôi bên đó còn một ít, ăn đỡ đợi đến đầu xuân có thể đào ít rau dại”. Chỉ cần không lười biếng thì không chết đói, vì căn bản các loại rau dại như dương xỉ, tể thái, còn có ít khoai lang đỏ mọc khắp mới trên núi.
Ai ngờ Vệ Mạnh Hỉ cười rộ lên: “Ai nói tôi đợi đến tết?”
“Hả? Cô không đợi đến tết, vậy có thể đi chỗ nào?”
Vệ Mạnh Hỉ nhìn về phía bắc, nơi đó là hướng đến mỏ than Kim Thủy.
Đúng vậy, từ lúc bắt đầu từ việc lên kế hoạch lấy tiền, vu oan giá họa người khác trộm tiền, cuối cùng là nháo đến phân gia thì mục đích cuối cùng của cô đều là muốn đi đến mỏ than Kim Thủy.
Lấy tiền lương của Lục Quảng Toàn là cô tích góp chuẩn bị lộ phí, phiếu gạo là ăn uống khi đi đường, ngay cả việc tìm cô em chồng giúp mua sữa bột cũng là để cho con gái út uống trên đường.
Ngay cả mẹ Nhị Đản cũng thay mẹ con cô kêu oan, sổ tiết kiệm rõ ràng 2000 đồng nhưng chỉ phân cho phòng thứ ba mẹ con cô 100 đồng, ai nhìn vào cũng thấy bất bình.
Vệ Mạnh Hỉ cười cười vì phân gia là chủ yếu cô muốn thoát khỏi sự dòm ngó của bọn họ, đồng thời còn giáo dục bọn nhỏ đừng sợ điều khó khăn gì vì tương lai tốt đẹp phía trước còn chờ đón bọn họ.