Chương 133: Dị Ứng

Khi nó nghe lãnh đạo trong mỏ than dùng cái loa “Uy uy uy” nói nó còn rất cao hứng, cái loa này của nó sau này không dùng để nói chuyện trong đại hội gì, mà dùng để ca hát, nó phải làm một con chim sơn ca.

Giấc mơ của đứa trẻ tuy rằng không thực tế nhưng Vệ Mạnh Hỉ cũng không đả kích cho nó tỉnh mộng, thậm chí còn cường điệu khen nó vài câu, cuối cùng cũng đem đám nhãi con này tống cổ ra khỏi nhà.

Tuy nhiên vẫn còn một vấn đề, chính là tên của bọn nó. Vệ Hồng Vệ Đông cùng họ với cô, đây là trước khi rời đi nhà chồng cũ đã đổi lại. Căn Hoa Căn Bảo chỉ có nhũ danh, lúc trước đi hỏi khi báo danh thì có thể dùng nhũ danh, nhưng chuyện học hành hệ trọng của bọn nó không thể qua loa được.

Căn Bảo liền đáng thương ân cần nhìn cô “Bọn con có thể kêu thành Vệ Hoa Vệ Bảo được không?”

Vệ Mạnh HỈ nghẹn cười, đứa nhỏ ngốc này, bọn nó là con của Lục Quảng Toàn, phải cùng họ với anh chứ.

Lục Quảng Toàn không có ý kiến, cũng không sinh khí.

Căn Hoa mắt sáng lên như ngôi sao lấp lánh, “Mẹ lần trước kêu bọn con là Vệ Tuyết Vệ Quốc, Mẹ có thể kêu vậy không?”

Nếu hai đứa nó la hét vòi vĩnh như Vệ Hồng Vệ Đông thì Vệ Mạnh Hỉ sẽ liếc mắt nhìn lại bọn nó, nhưng hai đứa trẻ thật ngoan ngoãn và biết nghe lời như vậy, hiếm khi lại đưa ra yêu cầu, vấn đề này cũng không quá khó….

“Vậy kêu Lục Vệ Tuyết, Lục Vệ Quốc”.

Vệ Mạnh Hỉ kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông bên kia, chẳng lẽ đây là vận mệnh sao? Vòng đi vòng lại, lại là tên giống nhau này.

“Tên chỉ là cái danh, chỉ cần bọn nó thích là được”.

Ngày hôm sau, đưa bốn đứa đi đến trường học, Vệ Mạnh Hỉ đều giống như những bà mẹ trên thế giới này, mặc dù thở phào nhẹ nhõm khi tống cổ bốn đứa đến trường, nhưng vẫn có chút lo lắng liệu chúng nó có bị bắt nạt không, giáo viên có thích bọn nó không…. Theo quan sát trong giai đoạn này, mặc dù tính cách của bọn nhỏ chưa được sửa lại hoàn toàn, nhưng ít ra cũng không phải là đứa nhỏ thích chủ động gây rắc rối.

Đứa lớn không cần nhọc lòng nhiều, nhứng đứa nhỏ không ít chuyện để lo đây này.

Hôm nay tiểu Ô Ô không biết có chuyện gì, vẫn luôn cúi đầu dụi mắt, một lúc sau mắt mũi đỏ ứng, biến thành con tiểu bạch thỏ.

“Sao vậy, chỗ nào không nói thoải, nói cho mẹ biết nha?”

Tiểu nha đầu cứ cúi đầu hậm hực, tinh thần không tốt lắm, chứ héo héo làm sao.

Vệ Mạnh Hỉ sờ trán bé, cũng không có nóng, cô hoài nghi có khi nào buổi tối ngủ không đủ giấc nên khó chịu, “Ngoan, chúng ta về nhà ngủ nha?”

Không nói ngủ thì thôi, nhắc tới ngủ là bé lắc đầu như trống bỏi, “Không muốn không muốn”.

“Này, vậy nói cho mẹ nghe, chỗ nào không thoải mái, là đau bụng sao?”

Bé lại lắc đầu, tiếp tục xoa cái mũi, “Dương dương” sau đó hắt xì một cái, chẳng mấy chốc nước mũi chảy ra.

Vệ Mạnh Hỉ nhìn triệu chứng sao giống dị ứng quá? Trước đây cô gặp qua một thanh niên giúp việc bếp núc dị ứng với xoài, đào, dứa và nhiều loại trái cây, nặng nhất là tắt thở phải nhập viện cấp cứu. Các triệu chứng dị ứng nhỏ thông thường là ngứa, nổi đỏ, sưng, hắt hơi và sổ mũi.

Nghĩ đến đây không dám chậm trễ, cô ôm đứa nhỏ đi đến bệnh viện mỏ, trên đường đi vừa quan sát tình hình vừa nhớ lại hôm nay đứa nhỏ đã ăn cái gì. Dị ứng thường là bộc phát tức thì, không cần suy xét đến tình hình trước ngày hôm nay.

Bệnh viện mỏ than kỹ thuật tốt, thiết bị tiên tiến, mở cửa đối ngoại nên có rất nhiều bệnh nhân, không chỉ gia đình của công nhân mỏ than mà còn tiếp nhận bệnh nhân từ các thị trấn, khu vực đô thị lân cận, thậm chí là một số thành phố gần đây, đến nơi cô đi thẳng đến khoa cấp cứu.

Bác sĩ nhìn tình hình hỏi bé đã ăn qua cái gì.

“Cơm sáng là cháo và bánh bao, tất cả đều màu trắng, chỉ thêm chút đường”.

“Suy nghĩ kỹ lại, có từng ăn qua trái cây hay rau dại, nấm dại gì không?”

Vệ Mạnh Hỉ khẳng định “Không có”. Đào khô cũng chỉ cho bé ăn hai miếng trước khi đánh răng vào buổi tối, để cho bé cầm ngậm nhai từ từ thôi.

“Ngưu ngưu” Đột nhiên tiểu Ô Ô nói xen vào.

“Là ngưu ngưu gì?”

Đứa nhỏ nói không thành thục sinh bệnh chính làm một loại dày vò, Vệ Mạnh Hỉ và bác sĩ hỏi nửa ngày, vẫn không hiểu bé nói gì.

“Mẹ, bảy” Tiểu nha đầu bỗng nhiên nhớ tới yếm nhỏ của mình còn chừa lại để cho mẹ ăn ngon.

Đó là mấy hạt lựu màu đỏ tươi, trong veo như hồng ngọc, nước lựu chảy ra làm ước chiếc yếm nhỏ và đôi tay nhỏ của bé.

“Ngưu ngưu a”.

Thì ra bé nói “ngưu ngưu” chính là mấy hạt lựu này, thứ này ở tỉnh Thạch Lan rất nhiều, trên núi cũng có không ít, đây là điều cấm kỵ trong lòng Vệ Mạnh HỈ, không bao giờ cô dám chạm vào.

“Ở đâu con có cái này?”

“Dì, bảy bảy....” Nói xong còn sờ qua tay dính nước lựu ngứa ngáy, gãi gãi một hồi.

“Đứa nhỏ nhà cô dị ứng với lựu, về sau đừng cho ăn nữa” Bác sĩ già nói, cho bé rửa sạch tay nhỏ, còn lấy túi chườm đá chườm lên, một lát mấy vết đỏ biến mất.