Chương 115: Tùng Nhung

Trên mặt đất xuất hiện vài thứ giống như phân lừa màu nâu, Vệ Mạnh Hỉ chạy đến dùng phiến tre cạy chúng lên thì phát hiện là “nấm”.

“Đây là phân lừa, mau vứt đi”.

Ở tỉnh Thạch Lan, số nấm ăn được được xếp vào hàng cao nhất cả nước, hầu hết người già tỉnh Thạch Lan không gọi chúng là nấm mà gọi là “trứng phân lừa” một trong số ít không thể ăn được, bởi vì nó trông giống như trứng phân lừa, có mùi vị khó ngửi, bên trong bột màu nâu xám, tương truyền rằng ăn vào sẽ chết.

Đời trước Vệ Mạnh Hỉ từng kinh doanh quán ăn, trong số đó có nhà hàng dùng nấm dại nấu lẩu là món nhấn của nhà hàng. Nhẹ nhàng nhổ lên, sau khi ngửi rồi nhẹ nhàng bẻ ra, cô chắc chắn rằng: “Đây không phải là trứng phân lừa”.

“Đó là gì? Ai da em gái nhỏ đừng ăn nó, có độc chết người đó, không phải chuyện giỡn đâu, nhanh nhổ ra”.

Vệ Mạnh Hỉ nhắm mắt lại, cẩn thận nhấm nháp hương vị thanh thúy trong miệng, giòn ngọt, quan trọng là có mùi thơm rất nồng.

“Nấm đại hoa”

“Cái gì?”

Vệ Mạnh Hỉ nhẹ nhàng nhai nuốt miếng cuối cùng vào miệng, rồi nói: “Đó là nấm đại hoa mà người tỉnh Thạch Lan chúng ta thường nói”.

Lưu Quế Hoa lớn lên trong núi sâu, nhưng đáng tiếc không mọc ở khu vực của cô, thậm chí còn chưa nghe nói nhiều đến.

Vệ Mạnh Hỉ nhớ tới, ở niên đại này nấm Đại Hoa xác thật còn tương đối ít, số người biết đến không nhiều lắm, nếu nói đến tên khoa học , hầu hết mọi người ở long quốc ở các thế hệ sau gọi là tùng nhung.

Trước mắt chỉ là một cây nấm nhỏ, nhưng chính là đại danh đỉnh đỉnh tùng nhung! Phải biết rằng thứ này có bao nhiêu quý giá, chỉ có một số lượng nhỏ ở phía đông bắc và tây nam của đất nước. Sinh trưởng cần phải mất từ 3~5 năm, yêu cầu về môi trường sinh trưởng và phát triển cực kỳ nghiêm ngặt, phải trồng ở nơi có thông đẹp, hoa thơm và đất thịt nhiều mùn, không thể trồng trọt nhân tạo được, cho dù một trăm năm sau cũng không có nhân công có khả năng nuôi trồng.

Cần phải trồng hoang dại, ngay thế kỷ 21 nước nhật cũng không tạo ra được.

Vệ Mạnh Hỉ trước kia ăn cơm ở cửa hàng có tiếp xúc không ít, bởi vì sự phổ biến và giao thông thuận tiện, mặc dù giá cả đắt đỏ, miễn có người ăn thì cô đều nhập về.

Về cơ bản, họ là những khách hàng thân thiết, có sự tin cậy, cô chỉ nhập khi họ có đặt trước.

Tùng nhung có nhiều loại. Loại chưa nở hoàn toàn và nở một nửa và giá trị dinh dưỡng theo đó ngày càng giảm. Cái cô hái được tất cả đều là cái chưa hoàn toàn bung dù, mỗi cây cơ hồ khoảng 11~12 cm.

Mập và dài, nó đơn giản cực phẩm tùng nhung!

Nếu đặt ở đời sau thì không biết trị giá bao nhiêu tiền. Vệ Mạnh Hỉ thở dài một tiếng, đáng tiếc a, hiện tại không có chỗ để bán, cũng không có ai mua. Không sao, đào về cho bọn nhỏ nếm thử mới mẻ, vào bụng người trong nhà, không lãng phí!

Vệ Mạnh Hỉ cẩn thận đào từng mục, tổng cộng có tám mục, kích cỡ cùng màu sắc đều giống nhau, cô định đưa ba mục cho Lưu Quế Hoa, vì nhà cô ít người hơn.

“Chị không dám ăn, em đừng có cho, trong thôn trước kia của chị có một nhà mười mấy khẩu người chính là ăn nấm độc mà chết, nghĩ thôi trong lòng còn thấy sợ” Lưu Quế Hoa nhất quyết né xa.

Vệ Mạnh Hỉ cười: “Đây là thứ tốt, về sau dù chúng ta có tiền cũng chưa chắc mua được”.

“Không lấy không lấy, dù là nương mẫu nương nương đào bán chị cũng không dám lấy ăn!” Trong sọt của Lưu Quế Hoa đều là các loại nấm thông thường, trừ phi ăn rồi cô mới không hái.

Vệ Mạnh Hỉ cũng không ép nữa, cẩn thận dùng lá bọc lại rồi đặt trên nóc sọt cho khỏi bị nát.

Lại nói đến Lục Quảng Toàn ở trong phòng kỳ thật đã tỉnh rồi, chờ vợ đi rồi anh mới rời giường…. Không phải là tự giác rời giường.

Tư thế ngủ của tiểu Ô Ô không tốt, không chỉ trở mình cựa nguậy sáng đêm, sáng sớm tinh mơ đá chân trên miệng anh, trong chốc lát lại cào vào mặt anh, thấy kêu hoài mà không tỉnh dậy “kẻ xâm lấn” này, dứt khoát đặt mông nhỏ ngồi trên mặt anh.

Mặc tả ngủ suốt một đêm “tràn đầy kinh hỉ” kia khiến Lục Quảng Toàn thiếu chút nữa thở không thông.

Vừa mới nín thở đem bé thu thập xong, tiểu nha đầu lại không muốn ở mãi trong phòng, vươn ngón tay nhỏ chỉ bên ngoài kêu “a a”, nếu đi hướng ngoài cửa thì hưng phấn nhảy dựng lên, còn đi bên trong phòng liền rầm rì phản kháng.

Thế là, nhóm quặng tẩu thức dậy sớm phát hiện ngày mùa hè, mưa nhỏ tí tách, nam nhân cao lớn tuấn tú kia nhà Tiểu Vệ bung dù bế đứa nhỏ, bả vai của anh ướt một nửa nhưng đứa nhỏ vẫn chưa muốn trở về nhà.

Đương nhiên đây chỉ là khởi đầu, Lục Quảng Toàn không biết chính là, từ đây bắt đầu hành trình dắt con đi dạo vào sáng sớm. Mỗi lần tỉnh dậy, đối mặt với anh không phải là nắng sớm, cũng không phải là ánh mặt trời chói chang, không phải là gương mặt mộc mạc của vợ, mà là đôi chân cùng cái mông nhỏ của con gái út.