Chương 100: Vạch Trần 2

Cái này không cần Vệ Mạnh Hỉ nói, Lưu Quế HOa cầm đầu các chị em quặng tẩu hô lên, sự tình ngày đó xảy ra dưới mắt nhiều người, mấu chốt hai đồng tiền chính là chứng cứ lớn nhất, từ đầu đến cuối Khang Mẫn chính là người nói dối!

“Đến bây giờ tôi vẫn còn không biết nam công nhân kia tên gì, cũng không quen biết nam công nhân kia, vì sao tôi phải giúp người ta vu khống cô?” Vệ Mạnh HỈ cười như không cười nhìn Khang Mẫn, “Tôi khuyên cô cần tự rước lấy nhục, nếu không tôi bảo đảm không tới ba ngày sẽ làm cho toàn bộ người ở mỏ than này biết cô bị cắt công tác, cô nói xem tới đó cô làm sao tìm được đối tượng của mình? Thử hỏi có nam thanh niên nào dám qua lại với nữ công nhân bị toàn quặng phên bình như cô không?”

Khang Mẫn cũng lo lắng điều này, cô tức giận không nói lời nào, cô tin tưởng cô ta dám làm lớn chuyện lên. Biện pháp duy nhất chính là im lặng như gà, giảm thiểu tác động để làm mọi chuyện dần lắng xuống.

“Mạc Lỵ, chúng ta đi”.

Nhưng Lý Mạc Lỵ vẫn là một tên ngốc bướng bỉnh, vẫn không đi còn chưa hiểu rõ vấn đề: “Cậu lại không thiếu hai đồng kia, nếu thiếu tiền có thể nói với mình, nếu mình không có cũng sẽ hỏi anh trai cho cậu mượn….”

Khang Mẫn đỏ mặt, khóc lóc chạy đi.

Mượn gì mượn a, mong muốn của cô ta chính là gả cho anh trai cô đó Lý Mạc Lỵ. Vệ Mạnh Hỉ không nhịn được cười, Lý Mạc Lỵ này thật sự ngu ngốc mà. Nói cô là xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu gì đó, cái này cần phải cân nhắc lại nha. Không thể phủ nhận các phương diện kia cô thật ưu tú nhưng EQ này…. Haizz xác thật phải coi lại.

Lý Mạc Lỵ sinh khí, “Vệ Mạnh Hỉ, tôi cảnh cáo cô, chính cô cùng Lục Quảng Toàn thế nào đó tôi mặc kệ, đừng lôi tôi vô”.

Vệ Mạnh Hỉ không hiểu cô ta nói gì: “Tôi lôi cô vào chuyện gì?”

“Hừ, cô ở sau lưng tôi nói gì, làm gì không biết sao…. Tôi nhắc lại lần cuối, không phải khi đó Lục Quảng Toàn không thích tôi, mà tôi không cần anh ta. Người đàn ông như anh ta thật rẻ tiền”. Lý Mạc Lỵ nói lớn như để cả thế giới đều biết.

Vệ Mạnh Hỉ trợn mắt, tên chết bần Khang Mẫn kia lại châm ngòi nữa đây mà, nếu bị vả mặt thì phải đứng ra đối chất, phàm kéo dài đêm về khó ngủ.

“Đứng lại!”

Khang Mẫn vừa muốn chuồn đi, thân thể lập tức cứng đờ, cô biết Lý Mạc Lỵ là người đầu óc đơn giản, nếu không đã không dùng mấy nói của mình gây ra “phiền toái”. Nhưng điều cô ngờ tới chính mình có thể dẫn dắt Lý Mạc Lỵ theo hướng của mình, thì người khác cũng có thể làm như vậy.

Chỉ nói mấy câu mà cán cân của Lý Mạc Lỵ đã bị nghiêng đi.

Vệ Mạnh Hỉ cũng không khách khí, trực tiếp nắm cổ tay Khang Mẫn “Cô còn nói tôi ở trước mặt mọi người nói xấu Lý Mạc Lỵ? Vậy tôi nói cái gì, ở đâu, xung quanh có ai nghe, nói thử xem?”

Khang Mẫn lập tức trở nên xấu hổ, cô chỉ nói mấy câu khiêu khích mà thôi, ai ngờ Lý Mạc Lỵ đi khui ra, còn Vệ Mạnh Hỉ thì phản ứng hết sức nghiêm túc thế này!

“Được rồi, cô không thì Lý Mạc Lỵ cô nói đi, cô ta nói tôi đã nói xấu cô thế nào, các chị em quặng tẩu ở đây đều là nhân chứng cho ngày đó. Nếu tôi Vệ Mạnh Hỉ, có nhắc đến tên cô Lý Mạc Lỵ thì ông trời cho tôi cả đời làm quả phụ!”

Oành -------

Mọi người lập tức sôi sục lên, Tiểu Vệ thật sự dám thề độc, người khác thì thề thiên lôi đánh xuống cho tuyệt tử tuyệt tôn, cò cô…… Haizz, chỉ có thể nói Tiểu Lục chính là một “công cụ” để Vệ Mạnh Hỉ lấy ra thề.

Vệ Mạnh Hỉ không mê tín, Lục Quảng Toàn cũng chưa làm qua chuyện gì trái với thiên lí thì anh phải sợ cái gì chứ?

Dám lấy nam nhân nhà mình ra thề thốt, Lý Mạc Lỵ nhăn mày, không ai ngu như cô ta, đương nhiên cô cũng phải nói lời gì đó “Khang Mẫn nói, cô trước mặt các quặng tẩu và chị Vương nói tôi không biết xấu hổ quấn lấy Lục Quảng Toàn, còn nói Lục Quảng Toàn tình nguyện cưới cô không cần tôi, chính là chướng mắt tôi”.

Lời nói phát ra từ miệng Lý Mạc Lỵ nhưng người đỏ mặt là Khang Mẫn.

Khang Mẫn cảm thấy Lý Mạc Lỵ này đúng là đầu lợn, đầu óc bị nước vào, ngu đến nổi có thể nuôi cá trong cá, mới bị Vệ Mạnh Hỉ nói kích một cái liền khui ra hết.

Vệ Mạnh Hỉ cười haha, cô cũng không nghĩ Lý Mạc Lỵ não phẳng như thế a, người bình thường đều cảm thấy chuyện này khó mở miệng, Khang Mẫn là nắm lấy điểm này của cô mà nói mấy lời châm ngòi và nghĩ chắc chắn cô sẽ không có khả năng nói ra trước mặt mọi người, cũng không đi tìm nhân chứng đối chất, ai có ngờ Lý Mạc Lỵ còn trước mặt nhiều người “thuật lại” thế này đâu?

“À, còn phải mời chị Vương đến nữa, không biết chị Vương đến sẽ có thêm kinh hỉ gì nữa?” Bà tám ba hoa đó đến thật, không biết đem tin này truyền đi tới nơi nào, Khang Mẫn hẳn cũng biết độ khua môi múa mép của chị ta, từ chuyện bát quái của quặng trưởng, phó quặng trưởng, cho tới chuyện của Lý Mạc Lỵ, không chuyện nào thiếu chị ta.