Chương 27: Kẹo
Thực ra phần lớn đại đội đều biết bà cụ Hứa là người mắt mọc ở tận nách. Một mặt là vì con trai cả Hứa Quốc Cường là cục cưng bà ta trông mong nhiều năm mới có được, về phương diện khác cũng vì Hứa Quốc Cường có năng lực lại có tiền đồ. Không chỉ có tiền đồ, còn rất hiếu thuận!
Nếu nói sự bất công của bà cụ Hứa chính là điểm tâm rác rưởi, vậy còn có thể có người giúp đỡ bênh vực kẻ yếu. Nhưng chính vì hai anh em nhà họ Hứa chênh lệch quá lớn, thế cho nên không quan tâm là người đội nào, hay là người thân bạn bè của mình, thậm chí ngay cả ông cụ Hứa năm trước mới không còn, đều cho rằng bất công như vậy không sai.
Hứa Quốc Cường là con trai cả trong nhà!
Anh ta có năng lực, anh ta hiếu thuận, các mặt của anh ta đều mạnh hơn chú hai Hứa Quốc Khánh trăm lần!
Tất cả mọi người bày tỏ có thể lý giải, chỉ riêng Hứa Quốc Khánh làm thế nào cũng không nhìn ra. Cũng chính vì như vậy, tháng trước anh ta ra biển trở về, nghe nói anh trai anh ta ngoài ý muốn không còn, không biết vì sao, bi thương ban đầu trong lòng qua đi, vậy mà trong lòng anh ta mơ hồ có chút mừng thầm.
Anh cả không còn, mẹ sẽ không bất công với anh ta nữa đúng không?
Đợi khi bà cụ Hứa bày tỏ nguyện ý cho anh ta khoản tiền đội ngư nghiệp bồi thường, anh ta xem như hoàn toàn yên lòng. Xem đi, anh cả không còn, sau này mẹ chỉ có thể dựa vào anh ta, hiện giờ anh ta mới là trụ cột trong nhà.
Kết quả…
Nói chuyện của Hứa Thu Yến, sắp lạnh đâu chỉ trái tim cô ta, còn nhân tiện lăn qua lăn lại anh hai Hứa Quốc Khánh của cô ta cũng trái tim lạnh lẽo.
Sai lầm rồi, anh hoàn toàn nghĩ sai, mẹ anh ta hoàn toàn khác với anh ta nghĩ!
Bởi vì quan hệ góc độ, bà cụ Hứa vẫn luôn không phát hiện con trai thứ hai ngồi sững sờ trên đất sắc mặt tuyệt vọng thê lương cỡ nào, bà ta còn đang thao thao bất tuyệt: “Anh trai con không còn, tất cả bồi thường được 20 tệ, toàn bộ đều cho con cưới vợ, con phải cảm ơn, con nên đối xử tốt với Hào Hào, con phải…”
Ý nghĩ của bà cụ Hứa rất đơn giản, chỉ trông cậy vào đứa con thứ hai nuôi cháu trai cả của bà ta, chỉ bảo người ta làm việc cho bạn, không cho chút ngon ngọt sao? Nếu không phải ôm quyết định này, bạn xem bà ta có nỡ không.
Hứa Quốc Khánh chỉ muốn lấy tiền, nuôi cháu trai gì đó… Chính anh ta không ăn không uống sao? Anh ta không cưới vợ à? Anh ta không sinh con ư?
Thiệt thiệt, lần này thực sự thiệt lớn rồi.
Đợi Hứa Thu Yến bận rộn làm cơm tối bưng đến nhà chính xong, mới phát hiện cả người anh hai cô ta giống như đã chết một lần, môi còn đang mấp máy, giống như nói thầm rất nhỏ gì đó. Không nhịn được, Hứa Thu Yến đi tới gần dán sát lỗ tai nghe.
“Tiền đều cho Hào Hào, vậy con kết hôn làm sao? Máy may mua thế nào? Con còn cần con dâu nữa mà…”
Hứa Thu Yến lập tức bùng nổ: “Cái gì? Mua máy may? Anh đều có tiền mua máy may, mà không có tiền cho con học lại một năm sao? Học phí chỉ có 5 tệ, máy may cần bao nhiêu tiền? Mẹ!”
“Kêu cái rắm! Mày gọi ai là mẹ? Ngày khác tao tìm người gả mày đi, mày gọi người khác làm mẹ đi, tao không có con gái sao chổi như mày!” Bà cụ Hứa bưng bát cơm lên ăn, vẫn không quên nói với con trai thứ hai ngã trên đất không đứng dậy: “Không có máy may, hôn sự này thích kết thì kết.”
“Vậy nhỡ đâu người ta thực sự không lấy chồng thì sao?” Hứa Quốc Khánh nhanh chóng đứng dậy, không dám tin hỏi: “Mẹ, mẹ có nghĩ tới không, nhỡ đâu người ta…”
“Dù sao con lấy khoản tiền bồi thường của anh trai con, con phải chăm sóc Hào Hào. Nếu thực sự không được, mẹ quyết định lấy Kiệt Kiệt tới làm con trai con, sau này con kiếm tiền nuôi cháu trai và con trai con, như vậy rất tốt.” Bà cụ Hứa chẹp miệng: “Hai đứa nói xem khi nào con dâu sao chổi của mẹ mới tái giá?”
Hứa Thu Yến: …
Cho nên cô ta nói mấy câu khiến mình ngang ngửa địa vị với Lưu Tú Hồng rồi hả?
Hứa Quốc Khánh: …
Anh ta muốn đổi mẹ!!
…
Lưu Tú Hồng không muốn tái giá.
Cô cảm ơn chị cả đi theo mình lăn qua lăn lại một ngày, sau đó dẫn hai đứa con trai về nhà.
Sắc trời không còn sớm, may mà ở nhà có đủ đồ, Lưu Tú Hồng vừa nhóm lửa nấu cơm, vừa thuận miệng hỏi con cả chuyện hai ngày nay.
Hào Hào lấy một cái kẹo toffee thỏ trắng từ trong túi áo ra: “Mẹ, cho mẹ ăn, bà nội mua cho con ở cửa hàng trong thành phố.”
“Tự con ăn đi, mẹ không thích ăn kẹo.” Lưu Tú Hồng hiểu rất rõ mẹ chồng, trước đây khi còn chưa tách ra ở riêng, trong nhà có thứ gì ăn ngon uống ngon, cô đưa cho con trai ăn thì không sao, nhưng chính cô dám ăn một miếng, tuyệt đối sẽ là một trận đại chiến thế giới. Bởi vì ấn tượng khắc lại quá sâu, cho dù lúc này không có ai nhìn thấy, cô cũng không muốn nhiều chuyện. Hơn nữa, nào có đạo lý ăn đồ ăn của trẻ con?