Chương 23: Suốt đời khó quên

Chương 23: Suốt đời khó quên

“Đọc sách sao? Mày đọc sách nhiều năm như vậy, có tác dụng rắm gì! Ngay cả lương tâm đều mất đi, mày còn đi học làm gì?”

“Còn thi đại học nữa, mày có tin tao nướng mày lên không? Với loại ngu ngốc như mày, trong nhà không có gương mày không biết nhảy vào biển soi ư? Tao thấy cho dù mày học lại trăm lần cũng không có khả năng thi đậu đại học!”

“Hôm qua trên đường đi tao đã nghĩ, nếu cháu nội tao có thể khỏe lại, mày còn có thể tốt, không tốt lên tao sẽ băm mày ra cho heo mập trong đội ăn! Mày nói xem sao mày có thể nhẫn tâm như vậy? Hào Hào là cháu nội của tao đấy, đó là cốt nhục của anh trai mày!”

Hôm qua Hứa Thu Yến đã bị đánh một trận, sỡ dĩ không chạy thành công, một mặt là vì bà cụ Hứa đánh bất ngờ, về phương diện khác cũng vì lúc trước Hứa Thu Yến tuyệt thực uy hiếp mẹ cô ta, đã đói bụng khoảng ba bữa.

Đói đều sắp chết đói, lấy đâu ra sức lực chạy trốn?

Nhưng hôm nay thì khác, Hứa Thu Yến đã ăn no, cho dù hôm qua bị đánh trúng, hơn phân nửa đều là ngoài da, chân của cô ta lại không bị thương. Bởi vậy, sau khi sững sờ mất một lúc, cô ta nắm lấy cơ hội đứng dậy bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu to cứu mạng.

“Cứu mạng! Mẹ tôi muốn giết người! Tôi muốn thi đại học có gì sai sao? Mẹ tôi trọng nam khinh nữ, thà rằng mua quần áo đồ ăn cho cháu tôi, cũng không để tôi đi học! Cứu tôi với a a a a a!”

Bà cụ Hứa tức muốn chết: “Tao không nên cho mày đi học! Mày cho rằng tiền đi học của mày là ai cho? Đó là tiền của anh cả mày, con của anh cả mày thì không thể chi tiền sao? Chạy! Mày còn dám chạy! Mày đợi đó cho tao, mày xem hôm nay tao có đánh gãy chân của mày không!”

Phạm vi chiến trường mở rộng thêm.

Phía trước, Hứa Thu Yến đầu tàu gương mẫu chạy tung tăng như điên.

Phía sau, bà cụ Hứa tức tới mức khí thế như hồng thủy chạy một đường dài, dáng vẻ tàn nhẫn thề phải lấy mạng chó của Hứa Thu Yến.

Người xem náo nhiệt đã sớm tránh ra một con đường, không ai mở miệng khuyên can, một người dám tiến lên trước ngăn cản cũng không có, còn sợ mình lùi không đủ nhanh, khiến chiến hỏa lan tới người mình.

Ngay cả bác gái chủ nhiệm đều đã trợn tròn mắt.

Thực ra ngày hôm qua khi bà ấy nghe được tin, đã bị kinh hãi không nhẹ. Lúc ấy bà cụ Hứa đã ôm Hào Hào rời đi, chỉ còn lại Hứa Thu Yến bị đánh mặt sưng như đầu heo ngồi dưới đất khóc, còn có hai chị em nhà họ Lưu đã sớm chạy tới vây quanh Hứa Thu Yến.

Lúc ấy bác gái chủ nhiệm thực sự bị dọa sợ, còn tưởng trong đội xảy ra sự kiện ẩu đả nghiêm trọng, dù sao lúc ấy bộ dạng của Hứa Thu Yến thực sự rất đáng sợ, vừa nhìn là biết bị người ta đánh rất nặng tay.

Kết quả, không đợi bà ta mở miệng đặt câu hỏi, Hứa Thu Yến đã khóc nói mẹ cô ta đánh cô ta.

Bác gái chủ nhiệm: … Ồ… Hóa ra là mẹ cô ta đánh!

Đánh người biến thành bị mẹ ruột đánh, tính chất của chuyện này đã khác. Đương nhiên, cho dù là mẹ ruột cũng không thể tùy tiện đánh người, nên giáo dục vẫn cần phải giáo dục.

Đợi biết rõ nguyên nhân hậu quả của mọi chuyện, nhất là hôm nay lại nghe bà cụ Hứa mở miệng mắng, bác gái chủ nhiệm bất chợt sửa lại chủ ý, cho dù phương thức giáo dục xảy ra vấn đề, nhưng làm mẹ giáo dục đứa bé hình như cũng không sai.

Đám quần chúng vây xem rơi vào trong suy nghĩ thâm sâu, cùng lúc cảm thấy mua đồ ăn quần áo cho đứa bé hình như hơi lãng phí, nhưng lại suy nghĩ một lát, đây là tiền của cha người ta bỏ ra, tiêu cho người ta thì có là gì? Về phương diện khác lại cảm thấy muốn đi học vươn lên cũng không sai, nhưng không thể hại chết cháu trai cả của anh trai cung cấp tiền cho mình học được?

Trong khi đám người đang dao động bất định, cuối cùng bà cụ Hứa cũng đuổi kịp Hứa Thu Yến ở bãi bùn, vung mạnh cánh tay tát mấy cái, không chỉ đánh, còn nắm lấy mái tóc dài của Hứa Thu Yến, vừa nắm vừa kéo, đúng chuẩn phương pháp đánh nhau của đám phụ nữ nông thôn.

Hứa Thu Yến đáng thương bị đánh cho gào khóc kêu to, thực sự khóc như tiếng heo kêu. Có nhiều người nhìn diễn trò, nói nhỏ phát biểu quan điểm của mình, nhưng không có một ai dám đi lên can ngăn.

Cũng không phải hoàn toàn không có, có mấy đội viên từ trên thuyền đánh cá mới trở về đi xuống vẻ mặt lờ mờ nhìn cảnh tượng ở bên cạnh bãi bùn, trong đó có một người sửng sốt rất lâu, mới kinh ngạc kêu lên: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”

Trùng hợp là đám người tiến đến, có Hứa Quốc Khánh lão nhị nhà họ Hứa trở về ngày hôm nay.

Nhưng mà rõ ràng bà cụ Hứa không để lời nói của con trai thứ hai nhà mình ở trong lòng, ra tay vô cùng nghiêm túc, phối với âm thanh Hứa Thu Yến khóc thành tiếng heo kêu, dưới ánh chiều tà chạng vạng, vậy mà hình thành một cảnh tượng khiến người ta khắc cốt ghi tâm khó quên.