Chương 10: Cảnh còn người mất

Chương 10: Cảnh còn người mất

Giống như đội ngư nghiệp Đông Hải thuyền lớn có thể ra biển mười ngày mới về, bên Hạp Khẩu dăm ba bữa một chuyến. Đi không xa là một chuyện, chủ yếu là bắt được nhiều cá, bọn họ không chứa nổi cũng không kéo được.

Còn làm lưới vây là gì, cô hoàn toàn không nghe hiểu.

Cho dù nói thế nào, có thuyền đánh cá mới, còn là thuyền to, vậy thì chắc chắn là chuyện tốt. Thuyền to có ý nghĩa có thể đi ra biển xa hơn, đương nhiên cũng có thể bắt nhiều cá hơn, hơn nữa vùng biển gần có rất nhiều thuyền đánh cá bắt cá, tránh những người này cạnh tranh, một chuyến ra biển sẽ thu hoạch được đầy cá.

“Chính là chuyện lúc trước nói được chứng thực sao? Trước đây Quốc Cường…” Lưu Tú Hồng bất chợt im miệng, vốn nghe tin tốt này xong hơi nhếch miệng, nói một lúc thì ủ rũ.

Loại chuyện thuyền đánh cá mới này, chắc chắn không phải phía trên đột phát ý tưởng, thông thường đều là xưởng đóng tàu của quốc gia hoàn thành xong, phân chia cho hương trấn công xã, sau đó lại dựa theo sản lượng bắt được những năm qua phân chia cho đội ngư nghiệp. Cũng vì vậy, hơn phân nửa đều sớm có lời đồn, chẳng qua khi chân chính triển khai ra, đều là chuyện hai ba tháng sau.

Lúc trước Lưu Tú Hồng nghe chồng mình nhắc tới, lúc ấy anh ta còn vô cùng hứng thú tính xem sẽ có mấy chiếc thuyền đánh cá mới tới, đếm trên đầu ngón tay tính năng lực và từng trải của các đội viên, cân nhắc mình có cơ hội được chọn đến thuyền mới hay không.

Người nào có thể nghĩ tới, người đã không còn.

Vì nghĩ tới người chồng đã qua đời, cảm xúc của Lưu Tú Hồng đã kém đi rất nhiều. Thấy thế, bác gái chủ nhiệm không ở lại lâu, dù sao đã đưa tin tới, bà ấy lấy cớ không còn sớm nữa, ra cửa về nhà.

Nói ra, bác gái chủ nhiệm cũng cảm thấy đáng tiếc thay Lưu Tú Hồng, bà ấy là chủ quản công việc hậu cần của đội ngư nghiệp, cho dù không biết nhiều chuyện trên thuyền lắm, nhưng bình thường con trai bà ấy sẽ nói mấy câu với bà ấy. Bởi vậy bà ấy biết Hứa Quốc Cường là người có năng lực còn không sợ chịu khổ, quan trọng là đầu óc còn rất thông minh. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù thế nào lúc này cũng đã được phân tới thuyền đánh cá mới, có khả năng còn làm tổ trưởng tổ nhỏ. Cho dù là lên làm thuyền viên nhỏ, nhưng qua mấy năm đợi lão thuyền trưởng lui xuống, không phải sẽ đề bạt tốp trẻ tuổi sao?

Đáng tiếc, người đã không còn.

Người không còn, bỏ lại mẹ già trong nhà, nàng dâu và hai đứa nhỏ. Tốt xấu gì mẹ già của anh ta còn có em trai em gái anh ta chăm sóc, nàng dâu và hai đứa con, chỉ sợ tương lai phải ngâm trong nước đắng.

Bác gái chủ nhiệm cảm khái một đường, nhưng nói đến cùng đây là chuyện nhà người ta, khi về đến nhà cũng hoàn toàn ném ra sau đầu, trái lại muốn hỏi con trai cả xem hôm nay xem mắt có cảm giác gì, kết quả không lâu sau, người không biết lại chạy đi đâu.

Con trai không rõ tung tích, trái lại có người nhận được tin tức tới thăm hỏi trước tiên, hỏi về chuyện thuyền đánh cá mới, lại hỏi có biết đại đội trưởng sắp xếp như thế nào không. Còn có người trực tiếp xách theo đồ tới, có ý gì còn cần nhiều lời sao?

Đội ngư nghiệp Đông Hải xem như lớn ở vùng lân cận, nhưng thuyền đánh cá nhiều tới mấy cũng không sắp xếp được nhiều người như vậy, có một số không tránh được phải ở trên bờ làm việc, như sửa chữa thuyền hư hao, liên lạc với người ở bến cá, nhập kho vận chuyển… Nhưng chút việc này cho dù tiền lương không thấp, nhưng không có béo bở gì, người người chỉ mong sao được lên thuyền, vất vả thì vất vả, ít nhất mỗi chuyến ra biển về, đều có thể mang ít hải sản về cho nhà.

Vì cuộc sống cho nên muốn đổi chiếc thuyền tốt hơn, dù sao thì số lượng hàng hóa đi biển phụ thuộc vào sản lượng thu hoạch. Khi mùa thu hoạch bội thu, nhiều một chút cũng không có gì, nếu không bắt được nhiều cá lắm, ai còn dám thò tay?

“Bác gái chủ nhiệm, Kim Căn nhà tôi đã ở trên bờ đợi nhiều năm, nên để nó lên thuyền đi thôi? Tôi không hi vọng nó lên thuyền to, tốt xấu gì phân thuyền con cũng được!”

“Đông Đô nhà tôi đã làm lái chính nhiều năm, có phải nên gọi nó làm thuyền trưởng hay không? Bà cô ba, bà xem chúng ta còn là thân thích mà?”

“Còn có nhà chúng tôi…”

Bác gái chủ nhiệm hận tới nghiến răng, đồ ranh con chết tiệt, nhất định là biết có tình huống như vậy, sáng sớm mới nhanh chóng đi theo bà ấy tới đội ngư nghiệp Hạp Khẩu xem mắt. Đều đã tới lúc này còn chạy ra ngoài, rõ ràng là chuồn đi!

Sớm biết sẽ như vậy, bà ấy còn không bằng ở nhà Lưu Tú Hồng lâu thêm chút nữa!

Vì tranh chút ích lợi cho người trong nhà, thím bác gái mỗi nhà đều dốc hết cả vốn liếng, ước gì có thể quyết định thay đại đội trưởng. Không biết bên đại đội trưởng cũng có phiền phức, là đội ngư nghiệp khác tới xin thuyền đánh cá cũ.