Chương 1: Khuyên nhủ
“Tú Hồng à, tính tình ngang ngược này của em đến bao giờ mới có thể thay đổi được đây?”
“Lúc trước bảo em nghĩ kỹ chuyện tái giá, không phải em nói mẹ chồng không tốt, nhưng người đàn ông là em nhìn trúng. Được rồi, lúc trước có người đàn ông của em che chở, bây giờ cậu ta không còn, hai đứa bé lại nhỏ như vậy, sau này em sống sao đây?”
“Để chị tính món nợ cho em, cho dù không nói đến em, nhưng hai đứa bé phải ăn phải uống phải đi học, sau này trưởng thành còn cần nhà tân hôn cưới vợ, như vậy sẽ tốn bao nhiêu tiền? Nếu nhà chồng em đáng tin còn chưa tính, nhưng bọn họ ngay cả 20 đồng tiền bồi thường của đại đội đều cầm đi. Em không nhanh tái giá, em còn có thể trông cậy vào cái gì? Này này, em nói một câu đi chứ! Em thực sự làm chị tức chết mất!”
…
Đôi mắt Lưu Tú Hồng đờ đẫn ôm hai đầu gối ngồi ở đầu giường, cô thực sự không muốn nói chuyện, nhưng không chịu nổi chị cả nhà mẹ đẻ lặp đi lặp lại nhiều lần bức cô tỏ thái độ.
Chần chừ một lúc, cô mới khàn giọng mở miệng: “Em có thể nói cái gì? Đứa bé là con em, cha bọn chúng đã không còn, chẳng lẽ còn muốn bọn chúng ngay cả mẹ cũng không còn sao?”
“Thì ra chị nói nhiều như vậy, em đều không nghe lọt sao? Hai đứa bé là cháu nội nhà lão Hứa, bà già nhà họ Hứa còn có thể thực sự ném đi mặc kệ à? Em ấy, quá cố chấp, bây giờ đứa bé còn nhỏ, đợi lớn thêm chút nữa thì thực sự không buông tay được!”
Chị cả nhà mẹ đẻ Tú Hồng tên là Lưu Soái Hồng, cùng cô trước sau gả đến cùng một đội sản xuất, hai nhà cách nhau hơn phân nửa đội sản xuất. Trong ngày thường không thường gặp mặt, dù sao mọi người đều phải làm việc kiếm công điểm, ai cũng không rảnh tốn hơi thừa lời.
Nhưng vào nửa tháng trước, chồng Lưu Tú Hồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không còn…
Thời đại này mất đi trụ cột trong nhà, cuộc sống thực sự quá gian nan. Lưu Soái Hồng sớm cũng khuyên trễ cũng khuyên, muốn khuyên em gái bỏ lại đứa bé về nhà mẹ đẻ tái giá. Cho dù tái giá phải cúi thấp hơn một cái đầu, nhưng có thể tính là điều kiện không tệ, dù sao cũng mạnh hơn hiện giờ đúng không?
“Đều đã nửa tháng, nói đi nói lại như vậy cũng nhiều lần, cho dù em là tảng đá cũng nên nghĩ thông suốt đúng không?” Thấy em gái sống chết không chịu buông miệng, Lưu Soái Hồng thực sự rất tức giận: “Mẹ chồng, chú em, cô em chồng của em đều là người không dễ đối phó, nếu em ở lại, bọn họ chắc chắn sẽ gây khó dễ cho em tới chết!”
“Chị cả, chị đừng nói nữa, em đã nghĩ kỹ rồi.” Lưu Tú Hồng hơi quay mặt đi, trong đôi mắt đờ đẫn chậm rãi biến thành kiên định, cô nhìn chị cả nhà mẹ đẻ, gằn từng chữ nói: “Em sẽ không tái giá.”
“Được, em nhớ rõ sau này đừng tìm chị khóc!”
Lưu Tú Hồng không muốn tiếp tục đề tài này, chuyển đề tài: “Chị cả, chị có mang quần áo cho em không? Không phải nói hàng của các chị không mặc được sao?”
“Em em em… Em chỉ biết quần áo! Quần áo quần áo! Chị nói chuyện chính với em, em nghe không hả?”
“Vậy ngày mai khi chị tới đây, đừng quên mang theo quần áo đấy.”
Lại khiến chị cả tức giận rời đi lần nữa, Lưu Tú Hồng chỉ hơi thở dài trong lòng. Ý tốt của chị cả cô xin nhận, nhưng cô thực sự không nhẫn tâm bỏ lại hai đứa con nhỏ.
Hai đứa con của cô, lớn thì năm tuổi, nhỏ thì qua một tháng nữa mới tròn một tuổi, sao cô có thể nhẫn tâm vứt bỏ? Hơn nữa, chồng không còn cô rất thương tâm, hai đứa bé cũng không dễ chịu.
Lưu Tú Hồng đứng dậy xuống giường, gọi con trai út đang ngủ bên trong, ôm đứa bé đi ra gian ngoài.
Thực ra nhà bọn họ có tổng cộng hai buồng trong ngoài, gian bên trong là chỗ cả nhà ngủ. Vùng bọn họ là khu phía nam, không có giường đất như phía bắc, cũng không có giường ngủ hẳn hỏi, hơn phân nửa đều là hai cái ghế dài, lại thêm phía trên mấy tấm ván gỗ, ghép lại thành giường ngủ giản dị. Giường đều tạm như vậy, nhà khác thì càng đừng hi vọng khác biệt. Đối với nhà cô, cả buồng trong chỉ có hai cái thùng gỗ đểu, còn là lúc trước khi cô gả tới, cha cô cho cô.
Gian ngoài tốt hơn gian trong một chút, ít nhất có bàn cũng có ghế, còn có một bếp đất trên bậc thềm dưới cửa sổ, lu nước thùng gạo tủ bát đều đủ.